Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 144-3: Phật Lang Cơ (3)


1 năm

trướctiếp

Đúng lúc này, Cát Tường đi ra tuyên Phó Vân Anh vào điện nói chuyện, Chu Hòa Sưởng có việc muốn hỏi nàng.

Nàng quay lại điện, đi ngang qua mấy người Diêu Văn Đạt, Uông Mân, Phạm Duy Bình và Thôi Nam Hiên.

Diêu Văn Đạt nhìn nàng chằm chằm hồi lâu rồi quay sang nói chuyện với Uông Mân. Phạm Duy Bình mỉm cười với nàng. Thôi Nam Hiên vẫn không biểu hiện gì, có điều sau khi nàng đi qua, hắn lại quay đầu lại nhìn theo bóng nàng.

Nếu là nàng thật thì sao có thể biết những thứ này...

Nàng bước vào nội điện.

Lúc bàn việc với đại thần, Chu Hòa Sưởng phải ngồi nghiêm chỉnh, nhức hết cả eo nên đã chuyển sang thiên điện ngồi trên giường đất, một tay chống cằm, một tay vẫy nàng, "Vân ca nhi, vào đây ngồi đi."

Cát Tường bê một chiếc ghế đôn tới.

Phó Vân Anh nghe lời ngồi xuống.

Chu Hòa Sưởng bảo nội quan dâng trà lên, "Vẫn là chuyện lần trước ta nói với đệ thôi, chọn người làm tổng đốc Quảng Đông. Trẫm cảm thấy cần phải phái Nội Các đại thần đi mới có thể áp đảo được quan viên địa phương, đệ cảm thấy trong ba người Phạm các lão, Uông các lão và Thôi các lão, ai phù hợp nhất?"

Phó Vân Anh nhận trà, không uống, suy nghĩ một hồi.

Đương nhiên là Thôi Nam Hiên phù hợp rồi, thứ nhất, hắn từng tới Phúc Kiến chủ trì việc đo đạc ruộng đất nên có hiểu biết về vùng duyên hải; thứ hai, hắn là người cô độc ngoan tuyệt, không dễ bị quan viên địa phương lung lạc hoặc cưỡng ép.

Còn thứ ba ấy à, gần đây Thôi Nam Hiên có nhiều biểu hiện khiến người ta không thể hiểu nổi, đẩy hắn đi Quảng Đông thì ít nhất là bốn năm tháng sau hắn mới về được.

Nàng hạ quyết tâm, hỏi trước: "Hoàng thượng nghiêng về ai?"

Chu Hòa Sưởng nói: "Chọn ai mà chẳng thế, đều có mặt lợi, mặt hại riêng."

Phó Vân Anh từ từ nói: "Thần cảm thấy Thôi các lão có thể gánh trọng trách này, hắn xưa nay liêm khiết."

Chu Hòa Sưởng gật đầu, nghĩ chút nữa sẽ bảo người trong Nội Các nghĩ chiếu chỉ, rồi hắn lại nói: "Sao đệ lại có nhiều hiểu biết về Phật Lang Cơ và Mãn Lạt Gia thế?"

Dứt lời, hắn bảo nội quan đang đứng hầu bên cạnh mang tấm bản đồ khi nãy mang tới, mở ra trên giường đất, dùng ngón tay vạch tới vạch lui, thở dài, "Thế mà Trẫm chưa bao giờ biết những chuyện này."

Vương các lão sợ Chu Hòa Sưởng cũng giống như cái vị tiểu Hoàng đế bướng bỉnh trước kia, đòi khởi động lại việc đi xuống Tây Dương [2], nên đã thu hết tất cả những công văn, ghi chép có liên quan tới việc đi xuống Tây Dương lại cất đi, không cho các đại thần nhắc tới trước mặt hắn, hắn đương nhiên sẽ không tự nhiên nghĩ tới.

[2] Ý chỉ Minh Tuyên Tông. Vị Hoàng đế này từng có ý định này, hạ lệnh cho Binh Bộ trình bản đồ, tài liệu của Trịnh Hòa lên nhưng các đại thần nói dối là đã thiêu hủy, kế hoạch bị hủy.

Phó Vân Anh nói: "Cũng là trùng hợp thôi, vừa hay trước kia thần từng tìm người của Lễ Bộ hỏi thăm chuyện này nên cũng biết một chút."

Ban đầu là do Hộ Bộ thị lang nhắc tới, hôm ấy nàng tới Hộ Bộ có việc, nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện bạc trắng đổ vào Trung Nguyên đột nhiên giảm mạnh, lòng hiếu kỳ nổi lên nên đứng bên cạnh nghe một lúc. Sau đó, nàng về nhà tìm đọc sách vở, bản đồ, đúng lúc đó Hoắc Minh Cẩm lại tới tìm nàng, tiện tay cầm bút lên, vẽ ra vị trí đại khái của mấy chục quốc gia triều cống trên bản đồ, giảng giải kỹ càng cẩn thận cho nàng nghe, nàng ghi nhớ trong lòng.

Hoắc Minh Cẩm ở trên biển nhiều năm như thế cũng chẳng phải ngồi không.

Chỉ có điều chuyện này không thể nói cho người khác.

Thỏ khôn có ba hang, đường lui mà Hoắc Minh Cẩm để lại chính là ra biển nên không thể để lộ chuyện của chàng.

"Hoàng thượng, Hộ Bộ thị lang viết một tấu chương về chuyện lưu thông bạc trắng, ngài đã đọc chưa?"

Chu Hòa Sưởng nghĩ lại một lúc, "Vẫn chưa đọc, nhưng bản tấu đó có gì không ổn sao?"

Triều đình phát hành tiền giấy, cấm dân chúng sử dụng bạc trắng để ép mọi người dùng tiền giấy.

Nhưng tiền giấy lại rất nhanh bị hư hại, hơn nữa việc làm giả lại quá tinh vi, dân chúng nhất định không chịu dùng, bạc trắng dần dần trở thành phương tiện thanh toán chủ yếu khi giao dịch trong dân, đặc biệt là ở vùng Giang Nam có buôn bán, mậu dịch phát triển, trong mỗi cửa hàng đều sẽ có cân tiểu ly.

Mà bạc trắng lưu thông lại đa phần tới từ hải ngoại.

Phó Vân Anh lắc đầu: "Đợi ngài đọc bản tấu đó xong, bảo mấy vị các lão cũng đọc kỹ một lần, đến lúc đó Vương thủ phụ sẽ hiểu vì sao hôm nay vi thần phải cãi nhau với Lễ Bộ thị lang xem rốt cuộc người Phật Lang Cơ tới từ phương nào."

Chu Hòa Sưởng bật cười, "Vương thủ phụ làm khó đệ hả? Ăn trưa xong Trẫm sẽ đọc bản tấu kia luôn!"

Phó Vân Anh cười mà không nói.

Vương các lão có suy nghĩ của ông ta, sự nghi ngờ của ông ta không hề xuất phát từ lợi ích cá nhân, chờ nàng giải thích rõ ràng, Vương các lão hẳn là có thể hiểu được nàng.

Nếu đến lúc đó ông ta vẫn không hiểu, thì cũng chẳng sao, mọi người ai cũng nghĩ cho kinh tế dân sinh, trăm sông vẫn đổ về một bể.

Nói chuyện chính sự một lát, Chu Hòa Sưởng mệt mỏi vươn vai, ngáp một cái, "Vân ca nhi, sao đệ lại xin nghỉ thế? Còn hẳn mười ngày liền! Lâu quá, có phải lại bị bệnh rồi không?"

Nói xong hắn lại đòi gọi thái y tới đây.

Phó Vân Anh ngăn hắn lại nói: "Không phải ốm đau gì... Thần sắp làm lễ cưới."

Chu Hoa Sưởng ngẩn người, miệng há hốc, nhìn chằm chằm một lúc lâu.

Rất lâu sau, hắn mới lấy lại được bình tĩnh, "Chính là cô nương nhà bình dân mà lần trước đệ nhắc đến đó hả?"

Mí mắt Phó Vân Anh giật giật, nhà bình dân gì đó chỉ là nói bừa thế thôi, sao hắn còn nhớ rõ thế cơ chứ....

Chu Hòa Sưởng đột nhiên bật dậy.

Nội quan đứng trong góc hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.

Phó Vân Anh cũng đứng lên.

Mặt mày Chu Hòa Sưởng trông thật kì quái, dường như có vẻ kích động, lại hơi ngơ ngác, chắp tay sau lưng đi quanh. Phó Vân Anh nhìn tới nhìn lui.

"Sao đệ không nói sớm chứ! Ta bảo Hoàng hậu giúp đệ xử lý."

Phó Vân Anh vội nói, "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm... Nhưng mà thân phận của người nay hơi... đặc biệt, hơn
nữa thần không thích phô trương, nên không định làm to."

Chu Hoa Sưởng sửng sốt hồi lâu.

Cưới vợ là việc lớn ở đời, Vân ca nhi lại làm lặng lẽ như vậy, lại còn che che giấu giấu, giấu kín như bưng... Người đệ ấy muốn cưới không phải là quả phụ hay cô gái có xuất thân không tốt nào đó chứ? Chẳng lẽ đệ ấy định cưới nữ tử phong trần làm vợ?

Với tài năng và địa vị hiện giờ của Vân ca nhi, đệ ấy muốn cưới con gái nhà thủ phụ cũng được, một nữ tử phong trần không những không xứng với đệ ấy mà còn không có lợi cho việc qua lại với đồng liêu của đệ ấy sau này.

Nhưng mà nhìn vào thái độ của Vân ca nhi, đệ ấy nhất định rất thích nữ tử phong trần kia, vì người đó mà bất chấp tất cả.

Chu Hòa Sưởng suy nghĩ miên man, thở dài, vỗ vai Phó Vân Anh, "Thôi cũng được, người thành thân là đệ, đệ muốn làm sao thì làm thế đi."

Chẳng mấy khi Vân ca nhi thật lòng thích một người, không thể dội cho đệ ấy một gáo nước lạnh như thế.

Về phần nữ tử phong trần kia, sau này nghĩ cách ban cho nàng ta một danh vị cáo mệnh, không phải được rồi sao?
Có hắn ở đây, Vân ca nhi không cần phải cưới con gái nhà quyền quý vẫn có thể thăng quan tiến chức.

Chu Hòa Sưởng nghĩ tới nghĩ lui.

Nhưng mà trước đó, hắn nhất định phải tìm một cơ hội nhìn tận mắt người kia, xem rốt cuộc là người xinh đẹp thoát tục tới mức độ nào mới có thể khiến Vân ca nhi phải khuất phục.

Vừa hay Tết này định đi Phó gia chúc Tết, thế thì chọn đúng ngày thành thân Vân ca nhi đi!

Tác giả có lời muốn nói:

Những vấn đề liên quan đến hệ thống triều cống, tham khảo "Vạn Lịch minh hội điển".

Phải nhấn mạnh một câu, nội dung trong truyện đều là hư cấu.

Nhưng mà nước Mãn Lạt Gia thực sự tồn tại, đại khái là ở gần eo biển Malacca hiện giờ.

Người Tiểu Phật Lang Cơ và Đại Phật Lang Cơ vốn là để chỉ người Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp