Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 145: Thiếu bạc (1)


1 năm

trướctiếp

Cuối cùng ý chỉ đã được hạ, điều Đô Sát Viện phó đô ngự sử Kiều Thanh Dư và Lại Bộ thị lang Thôi Nam Hiên xuống Triệu Khánh phủ Quảng Đông điều tra tổng đốc Quảng Đông, nếu có chứng cứ rõ ràng về việc thông đồng với giặc thì lập tức áp giải vào kinh.

Kiều Thanh Dư lập tức khởi hành, Thôi Nam Hiên thì để năm ngày sau xuất phát.

Chu Hòa Sưởng ghi nhớ lời nhắc nhở của Phó Vân Anh, tìm tấu chương của Hộ Bộ thị lang, đọc kỹ từ đầu chí cuối mấy lần, cau mày.

Tối hôm đó, hắn lại triệu kiến Nội Các đại thần, Phó Vân Anh và mấy quan viên quan trọng trong Lục Bộ lần nữa.

Lúc nội quan tới Phó gia tuyên chỉ, Hoắc Minh Cẩm cũng ở đó.

Chàng nhìn về phía chiếc đèn lồng đỏ rực vừa mới được treo trên hành lang, đứng dậy khoác áo, cùng vào cung với Phó Vân Anh. Nàng cũng vừa mới thay một chiếc áo bào cổ tròn.

Xe ngựa chạy giữa trời tuyết lớn, trong xe đặt một chiếc đèn dầu, ánh đèn vàng mờ.

Phó Vân Anh vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, phố dài vắng tanh vắng ngắt, giờ này hẳn là lúc cả nhà đoàn tụ, già trẻ lớn bé quây quần quanh chậu than nói nói cười cười.

Nhà nhà lên đèn, năm tháng an bình.

Một cánh tay đưa tới, ôm lấy bả vai nàng, phất bông tuyết vừa bay vào rơi xuống tay nàng đi, giọng nói trầm trầm vang lên bên tai nàng: "Nghĩ gì thế?"

Nàng không nhìn ra ngoài nữa, thả màn xe xuống rồi tựa vào ngực Hoắc Minh Cẩm, cái ôm này thật ấm áp, không cần phải ôm lò sưởi tay bằng đồng.

"Không nghĩ gì cả." Nàng khẽ nói, ngước mắt lên nhìn Hoắc Minh Cẩm, "Minh Cẩm ca, ngày nào ta cũng bận
như thế, thiệt thòi cho chàng rồi."

Đã nói sẽ ở nhà với chàng, nhưng lại chỉ nghỉ được một ngày, trong cung lúc nào cũng có thể có lệnh gọi nàng vào gấp, nàng chỉ có thể ở nhà chờ truyền triệu.

Khóe miệng Hoắc Minh Cẩm cong lên, mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng.

Nàng nằm trong vòng tay chàng, trên chóp mũi có một bông tuyết trong suốt. Khi nãy nàng vừa tựa vào cửa sổ xe ngó ra ngoài nhìn, mặt lạnh tới mức đỏ ửng cả lên, đôi mắt đen láy sáng bừng. Chàng cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng, bông tuyết kia hòa tan giữa mỗi răng chàng.

"Cảm thấy ta thiệt thòi thì bồi thường cho ta đi." Chàng cong môi, ghé sát lại gần tai nàng thì thầm mấy câu.

Phó Vân Anh trợn tròn mắt, ngơ ngác một lát, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của mấy câu kia, tim đột nhiên đập nhanh hơn, đẩy chàng ra, ngồi thẳng người, cúi đầu sửa sang lại vạt áo.

Nụ cười trên môi Hoắc Minh Cẩm càng rạng rỡ, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, chớp chớp, "Đồng ý rồi nhé?"

Phó Vân Anh liếc sang, lườm chàng một cái.

Xe ngựa lắc lư rồi dừng lại.

Hoắc Minh Cẩm vén rèm đi xuống trước. Trước khi màn xe buông xuống, phía sau bỗng vang lên một tiếng nói khẽ: "Được."

Hoắc Minh Cẩm sửng sốt trong giây lát, xoay người lại định nói gì nhưng màn xe đã buông xuống, xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Mình chàng ở lại đó, đứng trên nền tuyết thất thần hồi lâu, nhìn theo chiếc xe ngựa đi xa dần, lắc đầu bật cười.

Xe ngựa tới trước của cung, Phó Vân Anh mới xuống xe.

Tới khi Hoắc Minh Cẩm đi vào Noãn Các, nàng và Chu Hòa Sưởng đã nói chuyện được một lúc rồi. Thấy chàng
bước vào, nàng không có bất cứ phản ứng nào.

Sau khi chuyền tay nhau đọc bản tấu của Hộ Bộ thị lang, các vị các lão và thượng thư, thị lang trầm tư rất lâu.

Ngoài điện trời âm u, tuyết bay tán loạn, trong Noãn Các lại ấm áp như xuân, hương thơm thoang thoảng.

Chu Hòa Sưởng mặc một bộ thường phục màu đen cổ chéo bó tay, bên trong mặc trung y đỏ sẫm, lệnh cho nội quan dâng trà lên, mời các vị các lão ngồi xuống, nói với Hộ Bộ thị lang: "Khanh tóm tắt những điểm quan trọng, Trẫm không muốn nghe thao thao bất tuyệt."

Hộ Bộ thị lang khom người thưa vâng, chậm rãi nói: "Triều ta tuy rằng đất rộng của nhiều nhưng lại có rất ít mỏ bạc. Hàng năm, tổng sản lượng bạc khai thác được chỉ có mười mấy vạn lượng, nhiều nhất thì cùng lắm cũng chỉ hai mươi mấy vạn lượng. Từ đầu năm đến nay, bạc trắng trên thị trường chủ yếu đến từ Lữ Tống, Nhật Bản và Tây Dương, mà nguồn bạc đổ vào triều ta từ Lữ Tống lại đến từ buôn bán, trao đổi đường biển, bọn họ dùng bạc trắng để đổi lấy tơ lụa, đồ sứ, hương liệu chúng ta để bán cho Tây Dương hoặc các nước phương tây khác. Bởi vậy hằng năm lại có một lượng lớn bạc trắng đổ vào Trung Nguyên. Chỉ có điều mấy năm trở lại đây, lượng bạc trắng đổ vào đột nhiên giảm."

Nói tiếp, cũng thật xấu hổ, triều đình cấm người dân bình thường sử dụng bạc trắng, tiền giấy và tiền đồng mới là đồng tiền chính thức được triều đình chấp nhận cho lưu thông. Nhưng trên thực tế, bạc trắng đã gắn liền với mạch máu kinh tế của toàn bộ quốc triều, là nguồn dự trữ và chi tiêu chủ yếu.

Tuy vậy Trung Nguyên không có bao nhiêu mỏ bạc, thậm chí còn chẳng đủ cho tự cung tự cấp, ỷ lại nghiêm trọng vào nguồn nhập khẩu từ bên ngoài.

Triều đình muốn tự đúc bạc, không có đủ mỏ bạc. Phát hành tiền giấy, tiền giấy nhanh chóng hư hại, chẳng mấy chốc thành giấy vụn, không ai muốn dùng. Nói một cách ngắn gọn, lượng bạc không đáp ứng đủ tiêu dùng, triều đình cần thêm nhiều bạc.

Vương các lão nhíu mày nói: "Nói cách khác, hiện giờ bạc trắng đang khan hiếm, rất có thể sẽ dẫn đến hiện tượng thiếu bạc?"

Hộ Bộ thị lang gật đầu, thở dài nói: "Bạc trắng càng khan hiếm, các nhà giàu có sẽ càng tích trữ bạc trắng, theo thời gian, không chỉ ảnh hưởng tới tài chính mà còn sẽ phá hủy toàn bộ thị thường buôn bán mậu dịch ở Giang Nam."

Mọi người nghe xong vô cùng hoảng hốt. Các châu huyện phía đông nam, đặc biệt là khu vực Giang Nam giàu có đông đúc, từ trước tới nay luôn đóng góp một phần rất lớn trong lượng thuế thu được của quốc triều. Cái này gọi là "Lấy Đông Nam để nuôi Tây Bắc".

Giang Nam là nơi giàu có nhất cả nước, nếu như kinh tế khu vực Giang Nam sụp, thu nhập từ thuế giảm mạnh, triều đình không có bạc thì không thể khống chế thế cục ở vùng tây bắc...

Đến lúc đó thiên hạ chắc chắn đại loạn.

Phó Vân Anh lấy những tin tức tình báo mà trước đó đã thu thập được ra, đưa mấy người Vương các lão chuyền tay đọc, nói thêm, "Không chỉ có khu vực Giang Nam mà còn có vùng tây bắc, bởi có cải cách thuế phú, triều đình đã chuyển toàn bộ các khoản thuế thành bạc trắng. Nhưng giờ vùng nào cũng đang thiếu bạc, giá bạc tăng cao, dân chúng vất vả cả năm, lượng bạc tương đương với một gánh lương thực trước kia giờ có khi phải dùng hai mươi gánh mới đổi được! Họ không có bạc trong tay, chỉ có thể bán vợ bán con, năm nào có thiên tai thì phải bỏ xứ mà đi."

Những lưu dân bỏ trốn đó không còn đường nào để đi, cuối cùng đều trở thành đạo tặc, số lượng càng ngày càng nhiều hơn, thậm chí thành cảnh "đất hoang ngàn dặm, lưu dân trăm vạn", cuối cùng thế nào cũng gây nguy hiểm cho sự ổn định của quốc triều.

Mấy vị các lão cau mày.

Phó Vân Anh nói tiếp: "Ở phương nam, bạc trắng khan hiếm, đồng nghĩa với việc giá cả hàng hóa tăng vọt. Khu vực Giang Nam có nghề dệt vải phát triển, càng ngày càng có nhiều người sống bằng nghề dệt vải, nhưng dù việc buôn bán mậu dịch có phồn vinh đến đâu đi chăng
nữa thì dân chúng vẫn cứ phải ăn cơm. Mậu dịch giảm sút, lương thực mỗi năm một đắt đỏ, đến vùng Tô Hàng chưa bao giờ thiếu lương thực cũng bắt đầu thiếu, nhiều người chết đói."

Hộ Bộ thị lang cau mày thở dài, "Trước đây lưu dân ở tây bắc, vùng Kinh Tương khởi nghĩa, một phần là bởi
không có đất trồng trọt, một phần là bởi thiên tai, tuy vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn nhưng nếu tình trạng thiếu bạc vẫn tiếp tục kéo dài, chỉ sợ khắp nơi đều sẽ nổi loạn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp