Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 145-2: Thiếu bạc (2)


1 năm

trướctiếp

Ông ta cũng không phải là đang nói quá, tuy dân chúng hiền lành nhưng cũng có giới hạn cuối cùng, đó chính là phải để bọn họ được ăn no, nếu như có một ngày phần lớn mọi người đều ăn không đủ no...

Thế thì giang sơn xã tắc nguy rồi. Khởi nghĩa nông dân, kinh tế suy sụp, quân đội bị buông lỏng, hơn nữa Vệ Nô
ở tây bắc như hổ rình mồi, đủ khả năng kéo sập toàn bộ quốc gia.

Thấy mọi người trầm mặc, Chu Hòa Sưởng đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Anh, hỏi nàng, "Chuyện thiếu bạc có quan hệ gì với người Phật Lang Cơ?"

Nội quan tinh ý, vội mang bản đồ lúc trước tới, móc vào gậy, treo lên cao.

Mấy nội quan khác cầm đèn lồng đứng bên cạnh soi lên, để các vị các lão nhìn bản đồ cho rõ.

Phó Vân Anh đi tới trước bản đồ, chỉ vào vị trí Lữ Tống, nói: "Buôn bán trên biển phát triển, hàng hóa chủ yếu đi theo ba còn đường: Một là được trung chuyển qua Lữ Tống, buôn bán tơ lụa, bông vải, vân vân, đây là một trong những nguồn bạc trắng. Một đường khác là do người Phật Lang Cơ trực tiếp trao đổi với Tiểu Lưu Cầu, và những đảo nhỏ trên biển, cũng buôn bán đồ sứ, hương liệu, tơ lụa, vân vân. Còn một đường nữa, đó là người Đại Phật Cơ và Nhật Bản giao dịch buôn bán thông qua Tiểu Lưu Cầu."

Nàng vạch ra mấy đường tưởng tượng trong không khí, "Trong đó bạc trắng từ việc buôn bán qua lại ở cảng Lữ Tống có một nửa chảy vào triều ta, tại sao mấy năm gần đây lượng bạc trắng bỗng nhiên sụt giảm? Người Đại Phật Lang Cơ và người Tiểu Phật Lang Cơ đến từ phương tây, vận chuyển hàng hóa của chúng ta sang phương tây buôn bán, bạc vốn là do bọn họ đưa tới Lữ Tống, muốn biết nguyên nhân lượng bạc trắng giảm mạnh, phải hiểu rõ được bạc của người Phật Lang Cơ là từ đâu tới."

Người Phật Lang Cơ nắm giữ mậu dịch đường biển, bọn họ có rất nhiều bạc, còn thứ mà bọn họ muốn dùng bạc để mua là các loại hàng hóa của phương Đông như tơ lụa, đồ sứ, vân vân.

Trong quan hệ buôn bán Đông – Tây này, quốc triều vẫn luôn là phe kiếm được tiền, bạc từ khắp thiên hạ, bất kể là từ đâu tới, cũng không quan trọng là sẽ đưa đến nơi nào, cuối cùng cũng sẽ có một nửa chảy vào Trung Nguyên theo các con đường khác nhau.

Bao nhiêu năm hun đúc trong Trình Chu Lý học đã giam cầm tư tưởng của sĩ phu ở mức độ nhất định, bọn họ không quan tâm xem thế giới bên ngoài đang có những thay đổi gì bởi Trung Nguyên đất rộng của nhiều, cho dù có không buôn bán với người nước ngoài thì cũng có thể tự cung tự cấp, hơn nữa vẫn hưng thịnh phồn vinh.

Nhưng hiện giờ Phó Vân Anh lại nói với bọn họ, bọn họ cần phải phóng tầm mắt của mình ra ngoài biển, nếu không hiện tượng thiếu bạc sẽ càng nghiêm trọng, còn có thể lay động cả căn cơ của xã tắc.

Mấy người Vương các lão không nói một lời.

Lại Bộ tả thị lang thì thầm một câu, "Đúng là xuất thân thương hộ."

Sắc mặt Hoắc Minh Cẩm lập tức sa sầm. Phó Vân Anh xuất thân thương hộ, những thứ nàng nói đều liên quan đến buôn bán giao dịch, Lại Bộ tả thị lang nói vậy là đang trào phúng nàng.

Từ xưa đến nay, quan lại trọng nông khinh thương, tuy rằng kinh tế khu vực Giang Nam phồn vinh nhưng đa số mọi người vẫn coi thường thương nghiệp. Hơn nữa, mấy năm gần đây, những kẻ có tiền ở phủ Tô Châu, phủ Hàng Châu phô trương quá mức, theo đuổi sự hào nhoáng xa xỉ, lối sống thối nát bê tha... Không chỉ có vậy, vấn đề là bọn họ sa vào hưởng thụ, không nghĩ đến chuyện đền đáp triều đình, các vị đại thần không thích điều này.

Đương nhiên họ cũng sẽ càng không thích thương nhân.

Hộ Bộ thị lang là người đầu tiên không chịu, căm tức nhìn Lại Bộ tả thị lang, "Mỗ và Phó tự thừa lo lắng chuyện thiếu bạc, bởi vậy đã tra cứu sách vở, dốc hết tâm huyết, xuất thân thương hộ thì liên quan gì?!"

Phó Vân Anh thấy Hộ Bộ thị lang sắp tức điên, ngăn ông ta lại, mỉm cười nói: "Chính là bởi gia thúc làm ăn buôn bán đã nhiều năm, hạ quan được mưa dầm thấm đất, nên mới coi như có chút hiểu biết về chuyện này. Hạ quan còn non kém, trong đó có chỗ nào sai sót, mong đại nhân chỉ rõ chỗ sai, đại nhân là người học thức uyên bác, hạ quan còn chưa theo kịp."

Lại Bộ tả thị lang xấu hổ, cúi đầu không nói.

Chỉ ra chỗ sai à?

Những thứ Phó Vân nói ông ta chỉ biết đại khái, căn bản không có hiểu biết sâu xa, đừng nói là chỉ ra chỗ sai, hiện giờ ông ta còn chưa hiểu hết đâu.

Chu Hòa Sưởng len lén cười trộm.

Nói chuyện xong, vua tôi thống nhất với nhau, không chỉ cần bắt tổng đốc Quảng Đông mà còn phải bắt luôn cả đám người Phật Lang Cơ đang bá chiếm những đảo nhỏ vùng duyên hải.

Ra khỏi Đông Các, Vương các lão ngẩng đầu, nhìn về phía khoảng sáng rực rỡ trong ánh đèn lồng trước mặt, nói với Uông Mân: "Ta già rồi, không trẻ trung khỏe mạnh được như cậu, cậu cũng có quan hệ khá tốt với Phó Vân, chuyện người Phật Lang Cơ cứ giao cho cậu xử lý đi."

Bọn họ không biết rốt cuộc Phó Vân muốn làm gì, nhưng nhìn vào những việc Phó Vân đã làm, mục đích của "y"
nhất định không dừng lại ở việc bắt mấy người Phật Lang Cơ thôi đâu.

Buôn bán trên biển, Tây Dương, Phật Lang Cơ, Mãn Lạt Gia...

Phó Vân vẫn cứ muốn mở đường xuống Tây Dương rồi!

Chỉ cần xử lý tốt việc ở Trung Nguyên là được rồi, tại sao cứ phải quan tâm tới sóng gió trên biển làm cái gì?

Chuyện này bọn họ không thể cứ để mặc thế được, nhất định phải nhúng tay vào.

Uông Mân mỉm cười, nói: "Trông lão tiên sinh còn quắc thước lắm, làm gì đến nỗi thế."

Vương các lão lắc đầu nói: "Phó Vân còn trẻ, có khát vọng, làm việc quyết đoán, quả cảm, lại được Hoàng thượng cực kỳ tin tưởng, ta lại già rồi, tuổi tác đã cao, không chịu nổi biến cố nữa. Tạm thời giữa hắn và chúng ta chưa có bất cứ xung đột gì, nhưng như vậy không có
nghĩa là về sau cũng vẫn có thể bình yên không có việc gì. Ta không trông coi nổi hắn, cậu phải theo dõi hắn sát sao, nếu hắn làm những việc có ích cho quốc triều thì không sao, nhưng nếu hắn xúi giục Hoàng thượng làm những việc hao tiền tốn của, cứ coi như ta phải liều cái mạng già này cũng phải kéo hắn xuống."

Bên ngoài điện, gió bắc thét gào, Uông Mân đỡ Vương các lão xuống bậc thang mỉm cười nói: "Thầy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng học sinh thấy thầy và Phó Vân tới nay vẫn hòa thuận đấy thôi."

Vương các lão cười cười.

"Lúc Thẩm công còn sống, một mình Thẩm đảng nắm giữ triều chính. Lúc cậu ra làm quan, Thẩm đảng đang độ hưng thịnh, nên cậu chưa từng nhìn thấy cái hại của việc tranh chấp đảng phái... Ta còn nhớ năm ấy, khi ta mới lên làm chủ sự ở Hình Bộ, trong triều đình có mấy đảng phái lớn, ai cũng muốn làm theo ý mình. Chỉ cần đảng phái này kiến nghị việc gì, người của một đảng phái khác sẽ
kiên quyết phản đối, không cần biết sai đúng thế nào, chỉ quan tâm tới lập trường của bản thân. Bao nhiêu kiến nghị có ích cho dân cho nước bởi vì thế mà bị bác bỏ, bao nhiêu quan viên thanh liêm chính trực cũng bởi bị cuốn vào tranh chấp đảng phái mà bị cách chức, bị giết chết... Bên ngươi thất thế rồi, bên ta lên sân khấu, ai nắm quyền thì người đó sẽ dùng hết sức lực đả kích những đảng phái khác, từ bất đồng chính kiến trở thành đấu tranh sống chết, không chết không ngừng. Bọn họ không quan tâm tới việc phải phát triển đất nước, không để ý tới triều chính, chỉ quan tâm lợi ích của chính mình, ngày nào cũng lục đục với nhau, tranh quyền đoạt lợi... Tranh đi tranh lại, đơn giản chính là vì lợi ích..."

Nói tới đây, Vương các lão thở dài một hơi, khi ông ta còn trẻ, cũng từng bị cuốn vào tranh chấp đảng phái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp