Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 145-3: Thiếu bạc (3)


1 năm

trướctiếp

"Trong tranh chấp đảng phái, thứ cần tranh chính là quyết sách, tranh làm thế nào để có thể thống trị quốc gia tốt hơn chứ không phải vì lòng riêng của mình mà tàn hại trung lương. Ta thấy Phó Vân được tân quân nể trọng, nhưng hắn vẫn chưa từng ỷ vào quan hệ với Hoàng thượng để buông lời gièm pha xúi giục quân vương. Hắn đã giúp những quan viên bị Thẩm đảng chèn ép rửa oan, tiếp tục sử dụng những người từng bị cách chức này nhưng cũng có thể không chấp nhặt những mâu thuẫn trước đây để thu phục những thành viên cũ của Thẩm đảng. Hắn và Thôi Nam Hiên dường như có thù với nhau nhưng lại liên tục tiến cử Thôi Nam Hiên trước mặt Hoàng thượng, hắn biết chúng ta không tán đồng quan điểm của hắn nhưng chưa từng có ý hại chúng ta."

Vương các lão nhẹ nhàng khép mắt lại một lúc, lúc mở ra, mắt nhìn xa xăm.

"Nếu các vị đại thần trong triều đều có thể được như thế, đó là may mắn của quốc triều!"

Vương các lão không thích tranh đấu đảng phái tới mức ngươi chết ta sống, cho nên những lúc nào có thể dĩ hòa vi quý, ông ta sẽ dĩ hòa vi quý, cố gắng không đắc tội ai cả. Nhìn thấy những đại thần có năng lực nhưng rồi tiền đồ bị hủy hoại trong tranh chấp đảng phái, ông ta vô cùng đau đớn.

Tuy chức quan của Phó Vân không cao nhưng địa vị lại rất cao. Vương các lão vẫn luôn lo lắng rằng "y" nâng đỡ Hoàng thượng đăng cơ là có ý đồ khác, sợ "y" che mắt Hoàng thượng, trở thành một Thẩm Giới Khê khác.

Nhưng Phó Vân không nhân lúc đắc thế để làm xằng làm bậy, "y" làm quan thanh liêm chính trực, dám nói ra ý kiến của mình.

Tuy "y" còn trẻ tuổi bồng bột, đôi khi sẽ phạm sai lầm nhưng ít nhất "y" không lãng phí thời gian, ngày nào cũng nỗ lực làm việc.

Vậy nên chỉ cần Phó Vân có thể tiếp tục làm việc như bây giờ, không lợi dụng quyền lực để loại bỏ những người bất đồng chính kiến, tôn trọng tất cả những vị triều thần tận tụy với công việc của mình, thì cho dù không tán thành với quan điểm của "y", Vương các lão cũng sẽ không coi "y" là địch.

Gió đêm lạnh thấu xương, Vương các lão khép chặt vạt áo choàng, nói với Uông Mân, "Phó Vân là một hạt giống tốt, thực ra ta vẫn rất thích hắn, nhưng mà cũng không thể không đề phòng hắn. Bá Kỳ à, thầy nói cho con nghe, nếu một ngày nào đó thầy gặp nạn, người có thể cứu thầy và sẽ cứu thầy nhất định là Phó Vân. Nhưng thầy là thủ phụ, chỉ cần còn một hơi thở, thì vẫn sẽ phải đề phòng hắn."

Uông Mân đưa Vương các lão lên xe, nhìn theo xe ngựa đi xa dần, đứng yên tại chỗ, cẩn thận nghiền ngẫm lời Vương các lão.

...

Lúc Phó Vân Anh từ trong điện đi ra, bước xuống bậc thang, trước hành lang có mấy bóng đen phủ xuống, mấy tùy tùng mặc áo choàng bước lên mấy bước.

"Phó đại nhân, đại nhân nhà chúng ta mời ngài sang nói chuyện."

Để tránh nghi ngờ, Hoắc Minh Cẩm đã đi trước, Phó Vân Anh ở lại nói mấy câu với Chu Hòa Suởng, là người về cuối cùng.

Bóng đêm đặc sệt, tuyết lẫn vào trong gió. Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng chỉ của người tùy tùng, Thôi Nam Hiên đang đứng trước bậc thềm, chắp tay sau lưng. Trên đầu hắn, mấy chiếc đèn lồng đu đưa trong gió.

Mặt hắn lúc tối lúc sáng, khi ánh sáng hắt lên khuôn mặt hắn, ngũ quan tinh xảo hiện ra, tựa như một bức tranh, lúc ánh sáng chuyển sang hướng khác, không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt hắn, chỉ có thể cảm nhận được trong bóng tối, đôi mắt hắn sâu thẳm, lãnh đạm.

Kiều Gia dùng thân phận người hầu để vào cung, lúc này đang theo sát bên cạnh nàng, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát Thôi Nam Hiên.

Nàng nghĩ ngợi, bảo Kiều Gia đi theo mình rồi bước về phía Thôi Nam Hiên.

Khi đi tới trước mặt hắn, nàng cũng không nhìn hắn, tiếp tục đi về phía trước. Thôi Nam Hiên nhíu mày, cất bước đuổi theo.

Từ trước đến nay hắn không thích giao lưu với đồng liêu, vậy mà giờ lại chủ động tiếp cận Phó Vân, đến tùy tùng của hắn thấy vậy cũng phải thầm kinh ngạc không thôi.

Thôi Nam Hiên có thể hiểu được sự ngạc nhiên trong mắt đám tùy tùng. Trong mắt người ngoài, nhất định cảm thấy hắn rất buồn cười nhỉ?

Phó Vân từng nói năm lần bảy lượt rằng không muốn có bất kỳ liên quan gì tới hắn, hắn lại dường như không nghe thấy.

Như vậy là mất đi phong độ của người quân tử, Thôi Nam Hiên cô độc, bị người khác từ chối một lần nên thức thời mới phải, nhưng mà có vài việc không phải bản thân hắn có thể khống chế được.

Trong bóng đêm, tuyết rơi không một tiếng động.

Thôi Nam Hiên đột nhiên hỏi: "Năm nay tuyết ở phía nam cũng lớn như vậy sao?"

Mặt mày Phó Vân Anh lãnh đạm, nàng nói: "Thôi các lão muốn nói gì, xin cứ nói thẳng."

Hai người đi giữa trời tuyết, tùy tùng đi sát theo sau.

Thôi Nam Hiên không nhìn nàng, khẽ nói: "Giang Nam mới có một chuyện lạ."

Phó Vân Anh không nói lời nào.

Thôi Nam Hiên nói tiếp: "Phủ Hàng Châu có một vị cao tăng đắc đạo, lúc vào đông đã viên tịch dưới gốc tùng già. Lúc sinh thời ông ta vẽ rất đẹp, thi từ ca phú, cái gì cũng giỏi. Sau khi ông ta chết được ba năm, con trai của một gia đình nông dân dưới chân núi của ngôi chùa ấy lại tự nhiên xuất khẩu thành thơ, phải biết là hắn chưa bao giờ đi học đường, cũng chưa bao giờ có ai dạy hắn làm thơ. Hơn nữa, một người chưa bao giờ cầm bút vẽ như hắn lại còn có thể vẽ rất đẹp, từ phong cách đến nét vẽ đều giống y hệt vị cao tăng kia."

Nắm tay trong tay áo của Phó Vân Anh từ từ siết chặt, hơi nhìn xuống đất, mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc nào.

Ánh mắt thâm thúy của Thôi Nam Hiên quét về phía nàng, nhìn sườn mặt nàng nói từng câu từng chữ: "Dân trong vùng đều nói con trai gia đình nông dân kia nhất định là cao tăng chuyển thế. Tăng lữ trong chùa mời hắn vào chùa, hắn lĩnh ngộ Phật pháp rất tốt, đến chủ trì còn không bằng hắn."

Tiếng gió bỗng nhiên trở nên thê lương, tuyết bị cuốn lên thật cao, trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng gió tuyết như tiếng khóc than.

Phó Vân Anh nhìn về phía cửa cung cách đó không xa, khẽ mỉm cười, "Thôi các lão kể chuyện xong chưa?"

Thôi Nam Hiên nhìn nàng, giữa mày u ám.

Nàng chắp tay nói: "Cáo từ."

Biết rồi thì sao nào, cho dù vẫn là Ngụy Vân Anh thì cũng chẳng có quan hệ gì với hắn.

Nàng rời đi.

Hoắc Minh Cẩm ngồi trên xe ngựa chờ nàng, thấy nàng lên xe liền giũ áo choàng ra, ôm lấy nàng, sưởi ấm tay cho nàng.

Nàng dựa lưng vào người chàng, đôi tay được tay chàng cầm lên vuốt ve, từ từ trở nên ấm áp, ngẩng đầu hỏi chàng: "Ngày mai trong cung mở tiệc, ta lười quá, không muốn đi, chàng có đi không?"

Hoắc Minh Cẩm lắc đầu.

Xưa nay chàng vẫn không thích tham gia cung yến, đến đại triều hội còn không tham gia nữa là.

"Vân Anh..." Chàng cúi đầu, nhìn vào mắt nàng, "Nếu mọi chuyện suôn sẻ, đến khi đó ta sẽ suất binh thảo phạt đảo Song Ngư. Đảo Song Ngư tuy nhỏ nhưng thành lũy trên đảo kiên cố, hằng ngày tàu của người Phật Lang Cơ sẽ tuần tra ở các đảo nhỏ xung quanh, rất khó tới gần. Những người khác mang quân đi cũng có thể bắt được chúng nhưng thời gian bị kéo dài, nhất định sẽ xảy ra biến cố. Trận này ta sẽ tự đi."

Phó Vân Anh ngẩn người, ngồi dậy đối mặt với chàng.

Hoắc Minh Cẩm cười, vuốt ve cằm nàng nói: "Một hai ngàn tên cướp biển thôi mà, nàng đừng lo."

Vốn dĩ định tới lúc thành thân xong mới nói chuyện này cho nàng, nhưng chàng nghĩ, cứ thành thật nói cho nàng thì hơn

Chàng kề sát lại bên nàng, trán đặt lên trán nàng.

Phó Vân Anh không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy eo chàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp