Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 146: Ăn Tết (1)


1 năm

trướctiếp

Mây hồng dày đặc, tuyết lớn mênh mang.

Những ngọn núi xanh ngoài thành đều thấp thoáng dưới một lớp tuyết trắng lấp lóa, giống như một hàng lan can bằng ngọc bên ngoài kinh thành.

Đường lên núi yên tĩnh không một tiếng động, thi thoảng vang lên tiếng cành khô bị tuyết đọng đè lên kêu cót két, càng trở nên tĩnh lặng thê lương

Lý Xương cùng với mấy người anh em tốt tới nhà Nhị gia chúc Tết. Đúng lúc ấy, một thuộc hạ ngày xưa của Nhị gia vừa mới nhậm chức ở Vệ Sở khác cũng phái người đưa quà mừng năm mới lên kinh thành, quà giống như năm trước, ngoại trừ đặc sản quý hiếm ở các nơi còn có một xe thịt thú rừng vừa săn được.

Mấy gã thô lỗ nhìn nhau, xoa xoa tay, cười thô bỉ.

Lý Xương xoay người xuống ngựa nói: "Từ trước đến nay Nhị gia không cần mấy thứ này, lần nào cũng là chúng ta được lợi, năm nay nhất định cũng vậy. Nào, chúng ta chọn trước mấy thứ tốt đi, nếu không đợi tới lúc mấy người lão Bát tới đây thì đến sợi lông cũng chẳng còn cho chúng ta vớt nữa đâu!"

Mấy người nhìn nhau đầy ẩn ý, đi thẳng đến nhà kho chọn thứ tốt.

Tới nơi, không ngờ lại nhìn thấy cửa nhà kho khóa chặt, một chiếc khóa đồng cực lớn treo trước cửa, mấy hộ vệ mặc áo giáp nhẹ, tay cầm thương dài, đứng trước cửa viện, không cho những người không liên quan lại gần.

Mọi người kinh ngạc không nói nên lời, Nhị gia sống đơn giản, có cái gì tốt cũng không giữ lại, trong nháy mắt đã chia cho đám thuộc hạ, từ trước đến giờ luôn mở rộng cửa nhà kho, để bọn họ muốn vào lúc nào thì vào, vậy mà giờ lại khóa, còn có hộ vệ trông coi nữa chứ!

Thế này là mặt trời mọc đằng tây hay sao?

Mấy người nhìn nhau, đi tới chính viện chúc Tết Nhị gia.

Trong chính viện đang đông vui náo nhiệt, chỗ nào cũng toàn người là người, giữa sân có một đống lửa lớn, lửa thiêu hừng hực, mọi người quây quần quanh chậu than uống rượu ăn thịt, tiếng cười đùa vang mãi không dứt.

Tuy Hoắc Minh Cẩm là con cháu thế gia nhưng lúc ở bên cạnh thuộc hạ trong quân cũng không phân biệt tôn ti trên dưới. Biết họ không thích gò bó, đơn giản là đến tiệc rượu cũng không cần chuẩn bị, sai người hầu trong viện giết dê giết lợn, bắc mấy chiếc nồi thật lớn lên, thịt cắt thành miếng to bản, ướp gia vị rồi xào nấu trong nồi to, món nướng lại càng đơn giản, mỡ nhỏ từng giọt, theo que sắt chảy xuống bếp than hồng kêu xèo xèo, hương thơm nức mũi.

Người tới chúc tết cũng không câu nệ hiện giờ có thân phận gì, chức quan gì, sải bước vào nhà, chắp tay chào hỏi với những người đến trước một cái, tìm một góc bất kỳ, ngồi xuống ngay trên mặt đất, người bên cạnh rót cho một bát rượu, thoải mái cởi mở, ăn miếng thịt to, uống bát rượu lớn.

Lý Xương còn chưa đi vào viện đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, giật nảy mình.

Nhị gia thích yên tĩnh, thằng nào ăn gan hùm mật gấu mà lại dám làm ầm lên ở chỗ Nhị gia thế này?

Hắn nhanh chân rảo bước đi vào nhà chính, nhìn quanh một lượt, thấy cả một phòng toàn bạn chiến đấu ngày xưa đã uống đến mức mặt đỏ phừng phừng, ngây người ngẩn ra, không thể kìm nổi nét kinh ngạc trên mặt.

Mấy người đằng sau nhanh chóng đuổi kịp hắn, dẩy nhẹ cánh tay hắn, khẽ nói: "Ngươi xem, Nhị gia..."

Lý Xương như bừng tỉnh, nhìn theo hướng những người khác vừa chỉ.

Xung quanh toàn một đám già đầu rồi mà cứ bắt đầu uống rượu là chỉ hận không thể bê cả vò lên tu ừng ực, một nửa số người đã uống đến mức say khướt, nửa còn lại nằm trên mặt đất nấc òm ọp, còn luôn miệng khoác lác, nói mình vẫn còn uống chưa đã.

Chính giữa chính đường, trước chậu than, Nhị gia Hoắc Minh Cẩm đội mũ dạ, mặc áo gấm màu xanh đen tay bó,
tay cầm một bát rượu, ngồi xếp bằng trên thảm, cùng uống với những người bên cạnh.

Ánh lửa bập bùng chiếu rọi lên gương mặt góc cạnh của chàng, đôi mắt đen sáng bừng, ngũ quan như đao khắc, oai hùng tuấn lãng, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt.

Chàng cầm bát rượu, nghe những người khác kể xấu nhau, thi thoảng lại bật cười khe khẽ.

Những thuộc hạ ngày xưa ngồi xung quanh chàng, tựa như trước kia trên chiến trường, dù tình thế trước mắt có bất lợi, nghiêm trọng đến mức nào đi chăng nữa, chỉ cần đi theo Nhị gia, bọn họ sẽ không sợ hãi gì hết.

Nhiều năm như thế qua đi, Nhị gia dường như vẫn là tướng quân trẻ tuổi dũng mãnh quyết đoán, đánh đâu thắng đó trước kia, nhận nhiệm vụ giữa lúc lâm nguy nhưng vẫn bình tĩnh, một mình một ngựa, chạy ngược hướng dòng người đang hoảng hốt chạy trốn, như một mũi tên nhọn, lao thẳng về phía những thiết kỵ lạnh như băng của kẻ địch.

Tại thời khắc đó, Nhị gia giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống. Lúc ấy, chủ tướng, phó tướng đều đã chết thảm, đội hình quân đội hoàn toàn rối loạn, tất cả mọi người sợ vỡ mật, bị đánh cho tơi bời, chẳng khác nào ruồi nhặng không đầu đâm bừa khắp nơi, đại quân
chia năm xẻ bảy. Nhưng nhờ có Nhị gia, bọn họ lại kết lại thành một sợi dây thừng, không đến mức toàn quân bị diệt. Sau này, dưới sự dẫn dắt của Nhị gia, bọn họ thâm nhập thảo nguyên, diệt sạch bộ tộc đã dám giẫm đạp, làm nhục thi thể đại tướng quân, không để lại một tên nào.

Từ đó về sau, thảo nguyên nơi biên giới rốt cuộc cũng được thái bình.

Thời gian thấm thoát qua đi... Trong số bọn họ, có rất nhiều người đã có con trai con gái, nhưng mà Nhị gia lại vẫn cứ cô đơn lẻ bóng, lúc nào cũng chỉ có một mình.

Ngài ấy có người nhà, nhưng mà người nhà của ngài ấy lại bởi nghi ngờ, đề phòng mà muốn đẩy ngài ấy vào chỗ
chết. Sau này, thấy ngài ấy gặp đại nạn mà vẫn không chết, trở về kinh thành, họ không chỉ không biết hối cải mà còn mong ngài ấy chóng chết. Ngày thủ phụ tiền nhiệm Thẩm Giới Khê còn sống, lão phu nhân thậm chí còn cùng con trai cả tố cáo Nhị gia ngỗ nghịch bất hiếu, xin triều đình tước bỏ chức quan của Nhị gia.

Mấy năm nay, Nhị gia lúc nào cũng chỉ có một mình...

Năm nào cũng thế, đến Tết, bọn họ hẹn nhau tới chúc Tết Nhị gia. Nhị gia vẫn luôn lãnh đạm, chia quà mừng năm mới nhận được cho bọn họ, sau đó đuổi bọn họ ra ngoài, đón giao thừa một mình.

Bọn họ không hiểu Nhị gia nghĩ gì, cũng không biết khuyên Nhị gia thế nào cho phải, chỉ có thể vụng về chúc mừng, tặng quà cho Nhị gia hết năm này sang năm khác. Vậy mà năm nay Nhị gia lại trở lại giống như trước kia, uống rượu nói chuyện phiếm với bọn họ!

Đã bao nhiêu năm rồi Nhị gia mới lại vui như vậy?

Không biết tại sao, Lý Xương bỗng nhiên cảm thấy hốc mắt nóng bừng, cổ họng nghèn nghẹn, một chữ cũng không nói nên lời.

Hắn khom lưng, lau khóe mắt.

Mấy người bên cạnh cũng có phản ứng chẳng khác hắn là bao, mấy người cùng mắt đỏ hoe, lấy tay xoa mũi, liếc nhìn nhau, thở dài một hơi.

Người trong phòng uống rượu say, mặt đỏ bừng, nói năng linh tinh, chính vào lúc đang chuẩn bị cãi cọ, thấy mấy người họ cứ đứng ở cửa mãi không nhúc nhích, chẳng hỏi han gì đã kéo cổ lôi tới trước chậu than, "Phạt rượu!"

Lý Xương không còn buồn rầu gì nữa, cười ha hả, "Uống thì uống, ai sợ ai chứ?" Hắn bưng bát rượu, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Mọi người lớn tiếng trầm trồ khen ngợi.

Giữa đám người, Hoắc Minh Cẩm bưng một bát rượu từ từ nhấm nháp, cười mà không nói.

Ầm ĩ tới tận chiều, tuy Lý Xương uống tốt nhưng cũng đã đầu váng mắt hoa. Mọi người lục tục về nhà, hắn là người cuối cùng, lảo đảo đi tới trước mặt Hoắc Minh Cẩm, cười hề hề, "Nhị gia, nghe nói mấy người lão tam tặng cho ngài mấy con hươu phải không?"

Hoắc Minh Cẩm nhìn hắn không nói gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp