Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 146-2: Ăn Tết (2)


1 năm

trướctiếp

Hắn nấc đánh ọp một cái, vô cùng hào hứng, cố gắng đứng thẳng dậy, "Ngài không phải là không thích mấy thứ đồ đó sao? Chi bằng cho thuộc hạ đi? Thịt hươu, gân hươu, nhung hươu, tiết hươu... Thuộc hạ sai người đi lấy luôn đây..."

Hoắc Minh Cẩm xua tay, "Hết rồi."

Lý Xương chưng hửng, đứng bên cạnh ngạch cửa, gió bên ngoài lạnh lẽo, hơi tỉnh một chút, lắc lắc đầu, xác định được khi nãy mình không nghe nhầm, "Năm nay hết rồi ạ?"

Một nỗi tức giận bùng lên trong ngực như một nồi nước sôi sùng sục, hắn cả giận nói: "Lão Bát xuống tay không
kiêng dè gì hết, thế mà không để lại cho các anh em một chút nào?!"

Hoắc Minh Cẩm liếc hắn qua khóe mắt, bình thản nói: "Ta giữ lại dùng."

Lý Xương loạng choạng lảo đảo mấy cái mới phản ứng lại nổi, mồm miệng há hốc, tròng mắt như sắp rơi ra đến nơi.

"Nhị, Nhị gia... Ngài, ngài..."

Hắn cứng họng, nhìn về phía Hoắc Minh Cẩm, bỗng nhiên tỉnh ngộ, đập lên đầu mình đánh bốp một cái, nhảy cẫng lên.

"Ngài cuối cùng cũng quyết định xuống tay rồi?"

Vừa dứt lời, hắn hoàn toàn tỉnh táo.

"Nhị gia, khi nào? Ở đâu? Có muốn thuộc hạ tìm cho ngài mấy cuốn sách tới tham khảo không? Ngài..."

Lý Xương lải nhải mãi không dứt.

Hoắc Minh Cẩm nheo mắt, xoay người vào phòng, không quay đầu lại, lãnh đạm nói: "Cút."

Thấy Nhị gia không thích, Lý Xương rùng mình, co đầu rụt cổ, không dám ba hoa tiếp nữa, gãi gãi đầu, cười ngoác miệng ra về.

Nhị gia sắp lập gia đình rồi!

Hắn cưỡi lên ngựa, cười ngây ngô với những dãy núi trùng điệp phủ trắng xóa. Thảo nào hôm nay Nhị gia vui như thế. Tên nhóc Phó Vân kia quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, thực sự có thể khiến cho Nhị gia buông bỏ gánh nặng trong lòng, để Nhị gia có thể sống như một người đàn ông bình thường, có máu có thịt chứ không phải một Nhị gia chỉ biết báo thù trước kia...

Chỉ riêng điểm này thôi là đã đủ để sau này anh em bọn họ phải cố gắng bảo vệ Phó Vân cho thật tốt rồi.

...

Đồ ăn ngày Tết ở Phó gia đã được chuẩn bị kỹ càng từ lâu.

Ngoại trừ đồ ăn bản địa, còn có măng mùa đông, củ sen, cá trắm đen, tép xanh, thịt khô mang từ phía nam lên. Măng mùa đông thì làm canh măng, ngó sen thì làm ngó sen viên chiên, ngó sen hầm sườn, ngó sen kẹp hoa quế chưng, cá trắm đen băm ra làm thành chả cá mềm dai, thịt khô xào với rau tươi, tép xanh băm ra trộn bột làm vỏ sủi cảo để làm sủi cảo thịt dê.

Gạo nếp được ngâm từ trước để làm xôi gà bát bảo, món này béo ngậy, thơm phưng phức, gà hấp xong được mở ra, trong bụng là những hạt gạo tròn, trong suốt sáng bóng, ngấm mỡ mềm mềm, béo béo, đến cả người không thích ăn mặn như Phó Vân Chương cũng có thể ăn một bát nhỏ.

Trong hộp đồ ăn đựng đầy điểm tâm, bánh vừng viên, kẹo mạch nha, kẹo vòng, mười mấy loại mứt hoa quả chua chua ngọt ngọt, hồ trăn, hạt dẻ, long nhãn, óc chó, nho khô, hạt dưa.

Ngoài ra còn có bánh sơn tra, kẹo hạt thông, ô mai trám của phủ Tô Châu, mứt quất, kẹo mè xửng của Phúc Kiến... được mua từ cửa tiệm chuyên bán đồ điểm tâm phía nam.

Mấy món ăn vặt đủ kiểu bày đầy mấy chiếc bàn nhỏ phía đầu giường đất.

Còn chưa tới lúc ăn bữa cơm đoàn viên, mỗi người ăn một bát cơm gà bát bảo nhỏ, ngày Tết bữa nào cũng toàn thịt với cá, ăn chút cơm gà bát bảo coi như khai vị, Phó Vân Anh ăn hai bát.

Mấy người Đỗ Gia Trinh được các bạn đồng hương mời ra chùa miếu ở ngoại thành ngắm cảnh, không ăn Tết với bọn họ, Phó Vân Anh không cưỡng cầu, người trẻ tuổi không nên quá gò bó, vẫn nên để bọn họ đi chơi.

Ăn xong cơm gà bát bảo, cả nhà chuyển lên giường đất trong phòng, ngồi quây quần bên nhau, nhìn qua song cửa sổ ngắm tuyết bay tán loạn bên ngoài.

Cả nhà vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm.

Mùng một Phó tứ lão gia sẽ về Lương Hương, hôm nay ở lại đón giao thừa với mấy người Phó Vân Anh.

Ông tuổi đã cao, sợ lạnh, ngồi gần chậu than nhất. Mấy gã sai vặt ngồi xổm bên cạnh hâm nóng rượu, ông thoải mái nằm dựa vào giường, thi thoảng lại cầm chén rượu lên nheo mắt nhấp một ngụm đầy khoan khoái.

Phó Vân Khải và Viên Tam ngồi cạnh nhau tranh giành một chiếc thảm, rõ ràng cả hai đều không lạnh, không cần thảm nhưng bọn họ cố tình muốn cướp, chiếc thảm bị bọn họ giành đi giật lại, biến dạng.

Ở trong phòng không cần phải có nhiều quy củ, Phó Vân Chương không đội mũ, chỉ dùng khăn lưới, mặc chiếc đạo bào cổ chéo màu lam nhạt, vạt áo mở hờ, dựa nghiêng vào mấy chiếc gối nhung xem hai người họ đùa giỡn.

Phó Vân Anh thấy trà của y đã lạnh, đổi cho y một chén trà nóng, đưa mắt ra hiệu cho Kiều Gia mang thứ mình mua trước đó ra.

Kiều Gia đi ra ngoài một chốc, bưng một chiếc hộp đi vào.

Phó Vân Anh nhận chiếc hộp, đưa tới trước mặt Phó Vân Chương, "Nhị ca, tặng huynh này."

Phó Vân Chương ngạc nhiên, nhận chiếc hộp, mở ra, trong hộp lót một lớp lụa đỏ thẫm, bên trong là một chiếc cổ cẩm kiểu Trọng Ni sơn đỏ khảm trai, hoa văn sinh động, mặt đàn trơn bóng.

Y cúi đầu mỉm cười, ngón tay lướt qua thân đàn tinh xảo.

"Tước mộc vi cầm, luyện ti vi huyền [1]. Đây là đàn bằng gỗ cây ngô đồng sao?"

[1] Đẽo gỗ làm đàn, lấy tơ làm dây. Theo truyền thuyết, cổ cầm là do Thần Nông chế tạo. Thần Nông thấy chim phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng hót rất êm tai bèn lấy gỗ ngô đồng làm thân đàn, lấy tơ làm dây đàn, tạo thành cây đàn đầu tiên, sau này để phân biệt với các lại đàn khác, người ta gọi loại đàn này là cổ cầm. Vậy nên trong bản edit có đoạn mình để là cổ cầm, lúc để là đàn cổ, cổ cầm không có nghĩa là đàn cổ, mà là tên của loại nhạc cụ này.

Phó Vân Anh gật đầu, "Đây vốn là một chiếc đàn cổ, đáng tiếc là không đánh được nữa, nhờ thợ thủ công ở Tô Châu sửa chữa và sơn lại, nhị ca, huynh thử xem xem."

"Người Tô Châu khéo léo tinh tế, đàn bọn họ làm ra là hạng nhất rồi."

Phó Vân Chương mỉm cười nói, nhìn kỹ thân đàn, quả nhiên nhìn thấy vân gỗ nhàn nhạt, chiếc đàn này hẳn là đã lắng đọng không biết bao nhiêu năm tháng.

Hắn gảy nhẹ lên dây đàn, tiếng đàn thanh thoát, âm sắc du dương.

"Là một chiếc đàn tốt. Sao muội lại nghĩ đến việc tặng ta cái này?

Phó Vân Anh còn chưa đáp, Phó Vân Khải tranh thảm với Viên Tam bị thua, dùng cả tay lẫn chân bò sang chỗ nàng, quỳ một chân ở bấc để chân, đưa tay sờ vào cây cổ cầm, hừ nhẹ một tiếng, tủi thân nói: "Vân ca nhi bất công, sao không có phần của huynh chứ?"

Viên Tam bên cạnh ha lên một tiếng, ném vỏ lạc lên người Phó Vân Khải, "Nhị ca đàn hay như thế, đương nhiên là tặng nhị ca. Ngươi chỉ biết há mồm ăn, còn không biết xấu hổ đi đòi quà của Vân ca nhi à?"

Phó Vân Khải quay đầu lại lườm hắn một cái, tiếp tục làm nũng với Phó Vân Anh, đưa mắt nhìn nàng đầy trông đợi, "Huynh thì sao?"

Phó Vân Anh bật cười, lấy một phong bao lì xì từ trong tay áo ra, đưa cho hắn, "Không biết Cửu ca muốn quà gì, huynh tự mua đi vậy."

Phó Vân Khải không vừa lòng cho lắm, tại sao nhị ca lại được tặng một chiếc cổ cầm, còn hắn lại chỉ có thể lấy bao lì xì chứ?

Nhưng khi hắn lấy bạc bên trong ra, ước lượng trọng lượng xong, một chút khó chịu nho nhỏ trong lòng đã lập tức không cánh mà bay, chuyển sang vui mừng, lập tức đưa một đống bánh trái cho Phó Vân Anh, hồ hởi nói: "Vân ca nhi thật tốt với huynh."

Nhị ca thích cái gì, trong nhà chỉ có Anh tỷ nhi biết rõ nhất, vậy nên Anh tỷ nhi tặng nhị ca cổ cầm. Hắn không có sở thích gì đặc biệt, Anh tỷ nhi tặng hắn bạc, để hắn thích mua gì thì mua, thật biết nghĩ cho hắn mà!

Cụm từ "thấy tiền sáng mắt" hẳn là để dùng miêu tả hắn.

Viên Tam nói, giọng chua loét, "Đây là tiền lão đại cho ngươi lấy vợ, ngươi giữ cho cẩn thận, đừng ăn xài phung phí."

Phó Vân Anh cười, lấy một phong bao lì xì khác, đưa cho Viên Tam.

Viên Tam vui mừng khôn xiết, đặt lạc sang một bên, nhận bao lì xì cất kỹ.

Phó Vân Khải xì một tiếng.

Phó tứ lão gia uống đã hơi say cũng tham gia trò vui, "Anh tỷ nhi, còn tứ thúc?"

Viên Tam cho rằng ông gọi Ứng Giải, không để ý lắm, khe khẽ tranh cãi với Phó Vân Khải xem trong hai người bọn họ Phó Vân Anh thích ai hơn.

"Đương nhiên là không thể thiếu phần của tứ thúc rồi."
Phó Vân Anh nói, tặng cho ông bao lì xì lớn nhất.

Phó tứ lão gia nhận bao lì xì, cầm trong tay ước lượng, mặt mày tươi rói, không tồi không tồi, cháu gái có hiếu, biết ông thích nhất là vàng thật bạc thật.

Phó Vân Anh nói tiếp: "Con đặt may cho tứ thúc mấy bộ quần áo, đều là kiểu dáng phổ biến ở phủ Tô Châu, ở kinh thành vẫn chưa có ai mặc đâu đấy."

Phó tứ lão gia càng vui vẻ hơn, liên tục gật đầu, chờ được mặc đồ mới.

Chiều tối, người trong cung tới, ban cho nhiều loại điểm tâm tinh xảo, đồ ăn, vàng bạc tơ lụa, giấy bút, nghiên mực.

Người tuyên chỉ là Cát Tường, hắn cười ha hả nói: "Hóa ra ngài cũng có lúc lười nhác, Vạn tuế gia hôm nay cứ nhắc ngài mãi thôi. Nô thấy trong phủ của ngài cũng chẳng có bao nhiêu người, vắng vẻ quá, chi bằng vào cung một chuyến xem sao?"

Phó Vân Anh mặt không đổi sắc, lấy Phó tứ lão gia ra làm lá chắn, nói: "Gia thúc lớn tuổi, ta không đành lòng để người đón giao thừa một mình."

Năm sau mới đến kì thi hội, bên Quảng Đông đã phái ngự sử đi điều tra, trong triều tạm thời không có việc gì khác. Mấy ngày nay nàng đã xin nghỉ phép, không có việc gì chắc chắn sẽ không tiến cung.

"Đại nhân hiếu thảo, vậy nô không ép nữa." Cát Tường xin phép ra về, thấy trên bàn tiệc của Phó gia có nhiều đồ ăn Hồ Quảng, xin nàng mấy bình dưa muối rồi mới về cung.

Trở lại trong cung, Chu Hòa Sưởng hỏi Phó Vân Anh vì sao không tới.

Cát Tường khom người nói: "Thưa Vạn tuế gia, Phó đại nhân hiếu thảo, không đành lòng bỏ lại người lớn trong nhà."

Chu Hòa Sưởng hơi thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp