Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 146-3: Ăn Tết (3)


1 năm

trướctiếp

Hôm nay trong cung mở tiệc lớn, Khổng Hoàng hậu và Triệu Hiền phi cãi cọ với nhau chỉ vì chút chuyện cỏn con. Trước mặt tôn thất và văn võ đại thần, hắn đương nhiên phải thiên vị Hoàng hậu, nhưng Triệu Hiền phi thật tình cũng không làm sai gì.

Sau bữa tiệc, hắn an ủi Triệu Hiền phi, vừa mới dỗ dành nàng ta được một tý thì bên kia, Khổng Hoàng hậu lại bắt đầu ghen tỵ.

Ông già đã đi chơi Tứ Xuyên, không ở trong kinh.

Trong cung thật náo nhiệt, ăn uống linh đình, cười nói ồn ào.

Xung quanh đâu đâu cũng là người nhưng Chu Hòa Sưởng vẫn cứ cảm thấy có chút cô đơn, muốn tìm Vân ca nhi trò chuyện, Vân ca nhi lại không chịu tới. Không tới cũng tốt, đệ ấy không thích những dịp như thế này, cứ ép đệ ấy tới, đệ ấy cũng ăn không ngon, hơn nữa toàn bộ quan viên trong tiệc đều phải hiến thơ, đệ ấy ghét nhất là làm thơ.

Cát Tường nhìn Chu Hòa Sưởng là đã biết hắn rầu rĩ không vui, nghĩ ra một ý, nói: "Trong lòng Phó đại nhân lúc nào cũng nhớ tới Vạn tuế gia, lo ngài nhớ nhà, còn dặn riêng nô mang chút dưa muối vào cung, tuy chỉ là món ăn bình dân, không so được với yến tiệc nhưng mà lại là đặc sản quê nhà."

Chu Hòa Sưởng nghe vậy, cười ha hả, vẩy tay nói: "Bảo nhà bếp mang đi, làm một đĩa dưa muối thịt luộc, một nồi
măng mùa đông hầm, giữ lại một ít thịt trong cung, mang tới cho Vân ca nhi."

Hằng năm, sau khi dùng để hiến tế, thịt sẽ được chia cho các vị đại thần, tuy rằng không ngon nhưng lại là vinh dự.

Cát Tường thưa vâng.

Chu Hòa Sưởng bỗng nhiên nhớ tới chuyện Vân ca nhi sắp thành thân, hỏi Cát Tường: "Chuyện ra khỏi cung đã chuẩn bị xong xuôi cả chưa?"

Cát Tường đáp: "Vạn tuế gia, đã xong cả rồi, các vị các lão sẽ không biết đâu."

Chu Hòa Sưởng gật đầu.

Biết cũng chẳng sao, hắn có thể tiện đường tới chúc Tết mấy người Vương các lão, thế là xong rồi.

...

Ăn ăn uống uống một hồi, trời bên ngoài dần tối lại.

Sủi cảo đã chín, được đưa vào trong phòng, mỗi người một bát to, nước canh sủi cảo là canh gà táo đỏ, ngọt thanh thơm phức.

Ăn sủi cảo xong, Phó tứ lão gia dựa vào thành giường ngủ gà ngủ gật, thi thoảng bị tiếng pháo trúc làm cho giật mình, lau mặt cho tỉnh táo, chỉ chốc lát sau lại lờ đờ.

Phó Vân Khải và Viên Tam đang chơi xúc xắc, la lên hét xuống, vạt áo bào nhét vào đai lưng, tay áo xắn lên cao, tạm thời chưa phân thắng bại.

Phó Vân Chương và Phó Vân Anh yên tĩnh hơn nhiều, hai người ngồi đối diện, ở giữa là một bàn cờ, ván cờ mới chơi xong một nửa.

Phó Vân Anh cầm cờ đen, Phó Vân Chương cầm cờ trắng.

Hai người giờ đây đều không có lòng hiếu thắng quá mạnh mẽ, những ngón tay dài mảnh khảnh kẹp từng quân cờ đặt xuống, tiếng đặt cờ thanh thúy hòa vào tiếng than cháy đượm lách tách, bên ngoài tuyết lớn đổ rào rào, lạnh đến thấu xương.

Phó Vân Chương ngước mắt lên, nhìn Phó Vân Anh, khe khẽ hỏi: "Ngày mai nhỉ?"

Phó Vân Anh nhìn chằm chằm vào bàn cờ, đặt một quân cờ xuống, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Ánh mắt Phó Vân Chương dừng lại trên hàng mi nàng. Lúc nàng cúi đầu cân nhắc, mi cong vút rung rung, "Thực ra có thể làm to."

Chỉ cần nàng muốn, có rất nhiều cách để làm cho nàng một lễ cưới thật trang trọng.

Phó Vân Anh bưng chén trà lên uống, cười lắc đầu, "Nhị ca, muội không để bụng những chuyện đó."

Nàng và Hoắc Minh Cẩm không cần phải dùng mười dặm hồng trang để chứng minh cái gì cả, bọn họ yêu thương lẫn nhau, muốn nắm tay sống hết cuộc đời còn lại, có được sự chúc phúc của những người thân gần gũi nhất, vậy là đủ rồi.

Hơn nữa hiện giờ nàng vẫn còn chưa thể để lộ thân phận, nếu làm to có thể sẽ bại lộ.

Cứ coi như chuyện đó không thể xảy ra đi, nàng cũng lười, không muốn vất vả. Dù sao cũng không thiếu tiền mừng.

Phó Vân Chương không nhìn nàng nữa, cúi đầu, một quân cờ trắng nhẹ nhàng dừng lại trên bàn cờ.

Thức đến nửa đêm, trong màn đêm yên tĩnh, tiếng chuông vang vọng bắt đầu truyền tới từ phía gác chuông, ngay sau đó, như một làn sóng dần dần lan ra, tiếng khánh lanh lảnh vang lên từ bốn phương tám hướng. Cả kinh thành, từ bắc tới nam, từ đông sang tây, nơi nào cũng chìm trong tiếng chuông khánh đầu năm.

Tiếng pháo trúc ở các nhà bên cạnh nổ giòn, ngõ nhỏ an tĩnh thoáng chốc bỗng trở nên vui vẻ náo nhiệt, nhà nào cũng đốt pháo trúc, pháo hoa bay lên không trung, đèn đuốc sáng trưng, như thể ban ngày.

Phó Vân Anh đặt quân cờ trong tay xuống, nghiêng tai lắng nghe tiếng chuông khánh vọng lại, phóng tầm mắt
ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông tuyết vẫn lẳng lặng bay xuống, chắp tay chúc Tết Phó Vân Chương: "Nhị ca, năm mới cát tường, tuổi mới bình an."

Phó Vân Chương cong mày mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Vạn sự như ý."

Dừng một chút, khóe miệng y cong lên, nói nhỏ: "Như chim liền cánh, bên nhau đến lúc bạc đầu."

Từng chữ, từng chữ một như có sức nặng của ngàn quân.

Phó Vân Anh ngẩn ra một lát, hiểu được y đang nói gì, cũng không xấu hổ, mỉm cười đáp lại.

Chúc Tết lẫn nhau xong, ai về phòng nấy đi ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng Phó Vân Anh đã thức dậy.

Thị nữ đốt mấy cây nến đỏ lớn bằng cánh tay lên, bê tới trước bàn trang điểm, trang điểm cho nàng.

Nến đỏ cháy hừng hực, tóc đen như thác. Dưới ánh nến, những sợi tóc sáng bóng lên, tóc dày như mây.

Tóc đen nhánh càng làm nổi bật gương mặt trắng nõn tinh tế, da như mỡ đông. Nàng nhìn người con gái trong gương đồng, tự nhiên có cảm giác xa lạ. Từ lúc vào học ở thư viện, nàng đã không mặc đồ nữ nữa.

Thị nữ hỏi nàng muốn chải tóc kiểu nào. Nàng nhìn chính mình trong gương, mỉm cười, chọn kiểu đơn giản nhất, tiểu thùy kế.

Thoa cao, dặm phấn, vẽ mày, đánh má hồng, thoa son môi, mặc áo lụa đỏ thêu hoa văn mãn trì kiều bằng chỉ vàng, váy mã diện màu đỏ thêu hoa vàng, bên ngoài mặc một chiếc áo kép cân vạt. Nàng cài nút áo bằng ngọc, đứng trước bàn trang điểm, đi thử hai bước.

Tự nhiên nàng cảm thấy hơi gượng gạo. Đã quen với việc mặc áo rộng tay dài, tự nhiên lại mặc đồ nữ, đến tư thế đi đứng còn nhất thời chưa sửa chữa được, không biết nên cất bước thế nào.

Đang định bảo thị nữ giúp nàng gỡ trâm thoa trên tóc xuống, nàng lại thấy thị nữ đều đang ngơ ngác nhìn mình.

Nàng mỉm cười, "Sao nào, có phải kì quái quá không?"

Vừa mở miệng, nàng đã lại trở thành Phó đại nhân thường ngày, thanh âm trong trẻo, dáng vẻ phóng khoáng.

Hai thị nữ giờ mới lấy lại được bình tĩnh, lắc đầu quầy quậy, khẽ nói: "Công tử... Không, nương tử dung sắc khuynh thành, chúng nô tỳ nhìn mà ngây cả người."

Bình thường công tử mặc nam trang phong thái xuất trần, danh tiếng tuấn mỹ đã truyền khắp cả kinh sư, hiện giờ
lại quay về mặc nữ trang, chỉ trong chớp mắt đã như thể thổi đi lớp bụi phủ trên viên ngọc sáng, ánh sáng lung linh dần dần lộ ra ngoài. Nhan sắc này có thể khiến cho người đời phải bàng hoàng sửng sốt, da trắng như ngọc, mày đẹp tựa non cao, tóc xanh tựa mây trời, uyển chuyển thướt tha, vừa thanh cao lại vừa diễm lệ, tựa như tiên nữ trên trời. Vẻ đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng nhưng lại không nỡ dời mắt. Đặc biệt là đôi mắt này của công tử, vẫn cứ trong trẻo có thần như nước mùa thu, chỉ cần đưa mắt nhìn qua đã động lòng người, không lời nào tả xiết.

Phó Vân Anh cười cười, tháo xuống cây trâm vàng nặng nề, và cặp thoa có tua rủ, chỉ giữ lại trên đầu một cây trâm hoa mai, chiếc trâm giản dị, mặt trâm bằng ngọc.

Nhìn vào gương, nàng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều

Thị nữ muốn nói lại thôi, định khuyên nàng mang thêm mấy cây trâm thoa nhưng thấy mái tóc nàng vừa đen vừa dày, thực ra cũng không cần thiết phải dùng quá nhiều đồ trang sức, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc cũng đã rất đẹp rồi.

Phó Vân Anh ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, trời gần tảng sáng, mặt trời bắt đầu ló lên.

Phụ nữ ăn mặc trang điểm đúng là phức tạp, chỉ chớp mắt trời đã sắp sáng, nếu như mặc nam trang, giờ hẳn nàng đã mặc xong lâu rồi.

Nàng khoác thêm áo choàng, thắt dây lụa, ra khỏi phòng.

Kiều Gia biết hôm nay nàng sẽ mặc đồ nữ, không dám ngẩng mặt lên nhìn nàng, đầu cúi gập xuống, chờ dưới hành lang dài.

Phó tứ lão gia, Phó Vân Chương, Phó Vân Khải ở bên ngoài chờ, đứng cạnh cửa khe khẽ nói chuyện với nhau, nghe thấy tiếng bước chân liền đồng thời ngẩng đầu nhìn qua.

Toàn viện được thủ vệ nghiêm ngặt, im phăng phắc.

Phó Vân Anh bước ra khỏi ngạch cửa, ngẩng đầu.

Có tiếng hít vào.

Phó Vân Khải trợn mắt há mồm, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, tay run run kéo tay Phó Vân Chương ở bên cạnh, "Nhị ca... Đây là?"

Phó Vân Chương mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn Phó Vân Anh, khẽ đáp: "Là Anh tỷ nhi."

Tiểu cô nương trưởng thành rồi, Anh tỷ nhi bé nhỏ trước kia còn chải tóc song kế, mặc áo vàng váy xanh đã trở thành đại cô nương mắt ngọc mày ngài trước mắt, tựa như một cành hải đường lẳng lặng nở rộ trong bóng đêm thanh lãnh, ngẩng đầu chờ đón ánh trăng.

"Hữu mỹ nhất nhân, uyển như thanh dương" [2].

[2] Trích "Dã hữu thảo man 2" trong Kinh thi, nghĩa là "Có một người con gái xinh tươi, mày đẹp mắt trong đẹp đẽ".

Thấy biểu cảm trên khuôn mặt Phó Vân Khải thực sự quá kì quặc, Phó Vân Anh sờ mặt mình, "Rất kỳ quái sao?"

Hắn đâu phải chưa từng nhìn thấy nàng lúc còn nhỏ, có cần phải sợ hãi đến thế này không?

Phó Vân Khải trợn tròn mắt, miệng mãi vẫn chưa khép lại nổi, vẻ mặt như thể không thể tin nổi những gì trước mắt.

Hắn biết Anh tỷ nhi xinh đẹp, nhưng mà bình thường nàng cũng mặc nam trang giống mình, dù có đẹp đi chăng nữa thì nói cho cùng cũng là đẹp kiểu nhẹ nhàng điềm đạm. Đột nhiên nàng mặc áo váy, chải tóc thùy kế, yêu kiều thướt tha đứng trước mặt hắn, vừa có tư thế oai hùng hiên ngang lại có vẻ đẹp lung linh kiều diễm chỉ thuộc về con gái, lực sát thương quá mãnh liệt!

Bỗng nhiên cảm thấy muốn đánh em rể thì phải làm sao bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp