Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 147: Phi ngựa (1)


1 năm

trướctiếp

Đương nhiên Phó Vân Khải cũng chỉ nghĩ thế mà thôi, trứng chọi với đá, đến Viên Tam hắn cũng không đánh nổi, nói gì đến Hoắc Minh Cẩm.

Cũng chỉ có nhị ca là không sợ Hoắc đốc sư.

Nhưng mà nhị ca lại không biết rõ, cả nhà từ trên xuống dưới, không có một ai có thể dọa được Hoắc đốc sư...

Phó Vân Khải mặt mũi ủ ê.

Xuất giá vốn phải đội khăn voan đỏ nhưng hôn lễ của Phó Vân Anh chỉ có mấy người trong nhà biết, không cần
tuân theo quy củ. Nàng không mặc áo cân vạt màu đỏ, không đội mũ phượng, không khoác khăn quàng, đương nhiên cũng không cần khăn voan.

Nàng vốn định cưỡi ngựa ra khỏi thành nhưng lại sợ có người quen trên đường nhìn thấy, chỉ có thể lên xe ngựa trước đã rồi tính.

Phó Vân Chương tiến lên một bước, cúi đầu đội mũ áo choàng lên cho nàng, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, ánh mắt dịu dàng, "Đẹp."

Ngừng lại một chút, khóe miệng cong lên, "Rất đẹp."

Phó Vân Khải đứng bên cạnh đến giờ mới tỉnh ra, vội vàng gật đầu, quả quyết nói: "Đúng vậy, đẹp, không kỳ quái, không kỳ quái chút nào!"

Phó tứ lão gia không cần nhìn kỹ đã cười ha hả, khen nàng: "Dáng điệu còn xinh đẹp thướt tha hơn cả tiên nữ trên trời!"

Phó Vân Anh mỉm cười.

Lúc này trời vừa mới sáng, từ đầu đến cuối tháng Chạp lúc nào cũng bận rộn, tối hôm qua lại đón giao thừa, thức tới tận nửa đêm, ai cũng mệt mỏi rã rời. Người hầu kẻ hạ trong phủ vẫn chưa dậy hết, Viên Tam và các sĩ tử bên phòng dành cho khách vẫn chưa tỉnh. Sáng mùa đông lạnh lẽo yên tĩnh, trong sân lặng ngắt như tờ.

Kiều Gia và thân binh dẫn đường, đoàn người ra khỏi nội viện.

Sắp ra đến cổng, Phó Vân Chương xoay người, ống tay áo rộng giơ lên tạo thành một làn gió nhẹ.

Y vươn tay ra trước mặt Phó Vân Anh. Trong tuyết rơi lả tả, gương mặt thanh tú như tranh vẽ, ôn hòa như xưa nay
vẫn vậy.

"Ở nhà người khác, em gái xuất giá, anh trai sẽ cõng em gái lên kiệu hoa."

Phó Vân Anh hơi ngạc nhiên, nghe vậy thì bật cười, đưa tay lên.

Phó Vân Chương cầm tay nàng, dắt nàng ra ngoài, đưa nàng lên xe ngựa. Trước khi màn xe buông xuống, y buông tay, gương mặt tuấn tú thấp thoáng một nụ cười nhàn nhạt, y mỉm cười nhìn theo nàng, mãi tới khi khuôn
mặt xinh đẹp của nàng bị tấm màn che khuất.

Nụ cười trên mặt y tắt dần, y hơi cúi đầu, đứng trước xe ngựa, thất thần hồi lâu.

Một tiếng roi ngựa vang lên, Kiều Gia cuối cùng đã dám ngẩng đầu, quăng một roi ra hiệu, thúc giục thân binh lên ngựa.

Phó Vân Chương lấy lại tinh thần, ý cười hiện lên trong đáy mắt, Liên Xác dẫn ngựa tới cho y, y khoác thêm sưởng y, nhảy lên lưng ngựa.

Phó tứ lão gia ngồi lên một chiếc xe ngựa khác, bánh xe lộc cộc cán qua nền tuyết đọng, đoàn xe đón những tia nắng ban mai, đi về hướng cổng thành.

Phó Vân Khải đứng trước cửa, nhìn theo xe ngựa đi xa dần, trong lòng lại thấy hơi tủi thân.

Hắn cũng muốn đi cơ!

Nhưng mà không tranh nổi với nhị ca. Đang định xoay người, đầu ngõ truyền tới tiếng người nói và tiếng ngựa hí, mấy con ngựa nhanh chóng phi thẳng tới trước cửa Phó gia, mấy gã người hầu xuống ngựa, chắp tay thi lễ với Phó Vân Khải.

Sau đó, từng gánh quà bọc lụa đỏ thẫm được đưa vào trong nhà.

Chỉ trong nháy mắt, người hầu bê quà đã lấp kín cả sân, mấy chục người qua qua lại lại khuân vác quà cáp, nhưng
một tiếng ho khan cũng không nghe thấy, vừa nhìn đã biết là cực kỳ có quy củ.

Tới chúc Tết à? Sao sớm thế?

Phó Vân Khải dụi dụi mắt, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy người hầu da dẻ trắng bóc đi tới trước mặt hắn, người cầm đầu khẽ nói: "Lát nữa tiểu gia sẽ tới đây chúc Tết Phó đại nhân, Phó đại nhân đâu rồi?"

Tiểu gia, còn không phải là cái vị trong Tử Cấm Thành kia sao?!

Phó Vân Khải hãi hùng khiếp vía, chỉ trong khoảnh khắc đã toát mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Nếu Hoàng thượng nhìn thấy Anh tỷ nhi, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Hoàng thượng xuất thân phú quý, thích quần áo đẹp, tỳ nữ đẹp, hồi còn ở thư viện đã là hạt giống phong lưu, là loại người yêu hoa yêu đủ loại hoa. Hiện giờ lại là Hoàng đế, có thể thích làm gì thì làm, hắn vốn dĩ đã yêu quý Anh tỷ nhi, nếu biết Anh tỷ nhi là nữ, thấy nàng xinh đẹp như thế, nhỡ đâu lại nhớ thương, hạ một ý chỉ phong
phi xuống, Anh tỷ nhi có thể làm được gì bây giờ?

Tính nàng như thế, chắc chắn không muốn làm phi tử của Hoàng thượng. Hoặc là Hoàng thượng thẹn quá hóa giận, lấy tội khi quân xử tử Anh tỷ nhi, vậy thì lại càng không hay.

Phó Vân Khải chặc lưỡi mấy tiếng, thảo nào Anh tỷ nhi muốn ra khỏi thành, hóa ra nàng đã dự kiến được từ trước rằng có thể sẽ có biến cố.

Hắn thể hiện vẻ khó xử, nói: "Nhưng mà lỡ mất rồi, gia thúc phải về Lương Hương đoàn viên với người lớn trong nhà, xá đệ đưa gia thúc về Lương Hương, phải qua rằm mới quay trở lại."

Người hầu nhíu mày.

Đang nói chuyện, đầu ngõ bỗng vang lên tiếng quát dọn đường của nội quan, Chu Hòa Sưởng đội ngọc quan, mặc
chiếc đạo cổ chéo bằng gấm màu trà thêu hoa văn chìm, trông chẳng khác gì một công tử nhà giàu bình thường, cưỡi một con ngựa cao lớn đen tuyền, đã tới trước cửa Phó gia, xung quanh có thị vệ và người hầu hầu hạ.

Hắn nhìn quanh một lượt, mặt mày lộ vẻ nghi hoặc, "Không phải sắp làm lễ cưới sao? Sao lại vắng vẻ thế này?"

Hay là các đại thần cố ý cô lập Vân ca nhỉ? Là bởi chuyện người Phật Lang Cơ? Hay là vì ghen tỵ tình nghĩa vua tôi thân thiết giữa hắn và Vân ca nhỉ?

Hắn càng nghĩ càng xa.

Từ miệng mấy người hầu ban nãy, Cát Tường biết được Phó Vân Anh không ở nhà, rón rén lại bên nói với hắn: "Gia, Phó đại nhân về Lương Hương rồi, việc hôn nhân cũng làm ở trong huyện, phải tới sau mười lăm tháng Giêng mới quay về kinh thành."

Niềm vui bất ngờ chuẩn bị đã lâu, cuối cùng lại chưng hửng, Chu Hoa Sưởng ngây người, cảm giác tụt hết cả hứng thú. Hắn là thiên tử, tất cả mọi hành động cử chỉ đều phải suy xét cho giang sơn xã tắc, thi thoảng cải trang ra ngoài cung, đi dạo một chút trong thành và vùng ngoại ô thì không sao, nhưng không thể rời khỏi kinh sư một bước.

Lương Hương tuy rằng cũng không phải là xa, hắn lại không đi được.

Chu Hoa Sưởng thở dài, phất mấy bông tuyết rơi trên bờ vai, bảo người hầu khuân quà cáp mang từ trong cung ra
vào Phó gia, "Thôi vậy, chuyển hướng sang nhà Vương các lão đi."

Khó khăn lắm mới ra ngoài được một lần, không thể đi không thế được, đi chúc Tết mấy vị lão thần đi vậy.

...

Xe ngựa ra khỏi thành, rẽ vào ngã rẽ.

Vừa mới đi vào sơn cốc ngập tràn trong tuyết, con ngựa dưới thân bỗng nhiên trở nên bất an, dừng lại không chịu đi nữa.

Phó Vân Chương ngẩng đầu.

Có tiếng gió gào thét, hai bên đường nhỏ truyền ra những tiếng sột soạt.

Tuyết trắng rơi đầy trời, từ xa có một người một ngựa chậm rãi tới gần bọn họ.
Con ngựa khỏe mạnh béo tốt, thân đỏ sẫm như lửa, lông mượt bóng lưỡng như tơ lụa, đi tới từ trong tuyết trắng, thấp thoáng như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Người trên ngựa cao lớn tráng kiện, thân mặc một chiếc áo bào cổ chéo màu lục đậm, lưng đeo thắt lưng rộng, đi ủng da, lưng thẳng tắt, mày rậm mắt sâu, ngũ quan sắc bén tựa đao khắc, hai mắt sáng quắc tựa chim ưng.

Người nọ ngồi trên lưng ngựa, tay cầm dây cương, ý cười thấp thoáng lay động nơi đáy mắt, tuy rằng tuổi không còn quá trẻ nhưng sự lắng đọng của tháng năm càng khiến cho mặt mày trở nên tuấn lãng, sâu sắc, khí độ thong dong, khí thế oai hùng.

Cách một màn mưa tuyết đổ ào ào, Phó Vân Chương và người nọ nhìn nhau một lúc.

Hoắc Minh Cảm nhanh chóng dời mắt, nhìn về phía chiếc xe ngựa mà Kiều Gia đang điều khiển, gần như là nhìn không chớp mắt, ánh mắt sáng bừng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp