Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 147-2: Phi ngựa (2)


1 năm

trướctiếp

Chàng từ từ giơ tay lên.

Tiếng vang như thể sấm rền, từ trong rừng rậm hai bên con đường núi, chim chóc sợ hãi bay vọt lên, cố gắng trốn đi thật xa.

Một tràng tiếng vó ngựa vang lên, hàng trăm hàng ngàn thân binh cưỡi ngựa đen, mặc áo giáp, tay cầm thương dài xuất hiện.

Vó ngựa chạy đến đâu, tuyết đọng rung lên đến đó.

Cảm giác như thể đất núi rung chuyển, những người xung quanh run rẩy, đến chân cũng nhũn ra.

Giữa một biển trắng xóa mênh mông vô bờ, các binh sĩ trầm mặc mà kiêu dũng, như thể một cơn lũ màu đen, nhanh chóng xếp thành đội hình chỉnh tề, kéo dài từ hai bên đường núi, thẳng tới chỗ xa không nhìn thấy nữa.

Gió bắc thổi tung những chiếc cờ xí được các thân binh khiêng trên vai, cờ bay phần phật trong gió.

Sau khi chứng kiến nghi thức đón dâu chưa từng thấy trước đây, Phó tứ lão gia hoảng hốt, cứng họng: Cái khí thế này làm sao lại giống cướp dâu thế chứ? Cũng may người tới đón chính là Hoắc đốc sư, nếu không bọn họ đã quay đầu chạy từ lâu rồi!

Phó tứ lão gia sợ tới mức chân cẳng mềm oặt, nhưng vẫn cố gắng chống người xuống xe, ho khẽ mấy tiếng, nỗ lực ra vẻ ta là người lớn trong nhà.

Hoắc Minh Cẩm xoay người xuống ngựa, đi mấy bước tới trước mặt ông.

Phó tứ lão gia ngẩng đầu, quan sát cẩn thận cháu rể, trong lòng chợt cảm khái. Đường đường là đại tướng quân mà quân giặc chỉ nghe tiếng đã sợ vỡ mật, nay lại nghiêm cẩn hành lễ với mình, nếu nói trong lòng ông không vui vẻ thì là không đúng. Nếu như là trước kia, có
thể nói chuyện với Hoắc đốc sư một câu thôi cũng đủ để ông về nhà khoác lác mấy năm liền. Nghe đại tẩu nói, dân chúng ở phía bắc ai ai cũng biết ơn Hoắc sư, hầu như nhà nào cũng thờ một bài vị trường sinh cho ngài ấy, tổ tiên nhà ngài ấy là khai quốc công thần, dòng dõi cao quý vô cùng.

Tuy rằng hơn Anh tỷ nhi hơi nhiều tuổi, nhưng Anh tỷ nhi từ nhỏ đã trưởng thành sớm, Phó Nguyệt, Phó Quế và
Khải ca nhi đều lớn hơn con bé, con bé lại coi anh chị mình như em trai, em gái trong nhà. Nếu gặp người trẻ hơn, chưa chắc con bé đã thích.

Hơn nữa tuổi lớn một chút sẽ biết thương yêu, biết bao dung, chịu nhường nhịn, Anh tỷ nhi hành xử khác người, nên tìm một người có thể hiểu, đồng ý ủng hộ cho con bé.

Vành mắt Phó tứ lão gia đỏ hoe, ưỡn ngực, "Về sau các con là vợ chồng rồi, phải bao dung lẫn nhau. Nhớ đối xử tốt với Anh tỷ nhi, cha con bé mất sớm, ta coi con bé như con ruột, nhà chúng ta tuy chỉ là gia đình bình dân nhưng cũng sẽ không để cho con gái phải chịu một chút thiệt thòi nào!"

Hoắc Minh Cẩm mỉm cười, nhìn về phía xe ngựa, nói: "Cháu không dám để nàng bị thiệt thòi."

Phó Vân Chương không nói gì với chàng, đi tới bên cạnh xe ngựa, ngón tay cong lên, gõ nhẹ lên cửa sổ xe.

"Vân Anh, nhị ca tiễn muội tới đây thôi."

Màn xe được vén lên, tạo thành một cái lỗ, Phó Vân Anh kéo mành lại, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, cười với y, đôi mắt trong trẻo, "Nhị ca, về đi thôi, muội không sợ." Tựa như nhiều năm trước kia, y hỏi nàng có sợ không, nàng lắc đầu, nói nàng không sợ.

Trước kia không sợ, về sau sẽ càng không sợ, nàng không còn đơn độc nữa, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, Hoắc Minh Cẩm cũng sẽ ở bên nàng, che chở cho nàng.

Phó Vân Chương trầm mặc trong chốc lát, cách chiếc mũ áo choàng, y đưa tay vuốt nhẹ mái tóc nàng.

Đôi mắt nàng rất đẹp, tuy lãnh đạm nhưng luôn sáng ngời có thần. Lông mi dày cong vút, mắt long lanh như mặt hồ
thu, lúc chẳng nói lời nào vẫn cứ động lòng người.

Khóe miệng y hơi cong lên, chậm rãi thu tay về.

Mành buông xuống.

Kiều Gia nhảy xuống xe, Hoắc Minh Cẩm nhận lấy roi ngựa trong tay hắn, ngồi lên càng xe, giơ tay lên, một tiếng vút giòn vang, xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư.

Xe đi xa dần.

Gió tuyết ngừng gào thét, sự u ám tan dần, một vầng mặt trời đỏ rực từ từ dâng lên từ giữa những dãy núi trùng điệp. Vạn dặm núi non được tuyết trắng bao trùm, sơn cốc tĩnh lặng, dòng sông đóng băng, những thôn trang xung quanh đều được phủ một lớp ánh sáng nhàn nhạt.

Đội thân binh cao to chìm trong ánh ban mai lộng lẫy, đứng im phăng phắc.

Sống mũi cay xè, Phó tứ lão gia vẫn cố nén, ở bên cạnh Phó Vân Chương, nhìn theo chiếc xe ngựa cho đến khi bọn họ quặt vào đường rẽ, không thấy gì nữa mới quay đầu, đi một hướng khác, ra đường lớn, đi về phía Lương Hương.

...

Phó Vân Anh vén một góc màn xe nhìn ra bên ngoài.

Dãy núi nghiêm trang tĩnh lặng, ánh sáng mặt trời nhàn nhạt nhảy nhót trên tuyết đọng, thân binh mặc áo giáp bên đường vẫn không nhúc nhích, chẳng khác nào rối gỗ.

Khóe miệng nàng cong lên, bật cười, khi nãy tứ thúc nhất định đã bị trận thế này của Hoắc Minh Cẩm làm cho sợ chết khiếp, lúc nói chuyện giọng nói còn nghèn nghẹt, rõ ràng là không đủ tự tin. Không phải là chàng đã triệu tập hết tất cả thuộc hạ đến đây rồi đấy chứ? Đi lâu như thế rồi, tiếng cờ xí bay phần phật bên ngoài vẫn chưa dừng lại.

Không biết có phải do nghe thấy tiếng cười khe khẽ của nàng hay không, bên ngoài xe ngựa, Hoắc Minh Cẩm quay đầu lại, khóe miệng cong lên, cách màn xe hỏi: "Thích không?"

Nàng không hé răng.

Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, "Nàng ngồi bên trong có buồn không? Muốn xuống dưới cưỡi ngựa không?"

Phó Vân Anh buông mành, cũng hơi động lòng.

Ngồi xe ngựa xóc lên xóc xuống, bên ngoài nắng đẹp trời trong, tuyết cũng đã dừng, thời tiết đẹp như vậy, cưỡi ngựa có thể nhìn thấy phong cảnh trên núi.

Hoắc Minh Cẩm lại nói: "Nàng yên tâm, không có mệnh lệnh của ta, thân binh của ta không dám ngẩng đầu nhìn
nàng."

Thực ra Phó Vân Anh không lo lắng chuyện này.

Những người được sắp xếp hôm nay đều là tâm phúc, nàng được bọc kín mít từ đầu đến chân trong áo choàng, trừ phi là người quen biết tiến sát lại gần nhìn thì mới có thể nhận ra có gì đó là lạ. Nếu chỉ biết sơ sơ thì dù đối diện với nàng lúc mặc đồ nữ, cũng chưa chắc có thể nghĩ
đến chuyện đó chính là nàng, cùng lắm chỉ thấy giống mà thôi.

Nàng vén màn lên, nói: "Cưỡi ngựa đi."

Khi nói chuyện, hơi thở quét lên sườn mặt Hoắc Minh Cẩm.

Chàng nuốt khan mấy cái, xe ngựa dừng lại.

Kiều Gia lập tức bước lên phía trước, nghe chàng dặn, dắt hai con ngựa tới rồi sau đó nhanh chóng lui ra phía sau.

Phó Vân Anh cúi đầu, buộc chặt dây mũ áo choàng, màn xe bị vén ra hoàn toàn, ánh sáng ùa vào trong xe, hơi chói mắt. Nàng giơ tay che trên trán.

Hoắc Minh Cẩm đứng bên cạnh xe ngựa, một tay giữ mành xe, ngược sáng, mặt mày ngơ ngác, nhìn nàng chằm chằm.

Tuy không nhìn thấy rõ mặt chàng nhưng ánh mắt chàng thực sự quá nóng, mang theo áp lực và nhiệt độ, khiến
không gian trong khoang xe nhỏ hẹp lập tức nóng hầm hập.

Chàng dường như chẳng hề chớp mắt, đỡ nàng xuống xe ngựa.

Tuy rằng nàng đã bọc kín mít, chỉ thấy được nửa khuôn mặt nhưng bị ánh mắt của nàng quét đến, cả người chàng lập tức nóng bừng.

Nhưng nàng không phát hiện ra, trèo lên lưng ngựa, khẽ hô một tiếng, con ngựa tung vó, chạy như bay trên nền tuyết.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, rảo bước đi qua, tung người lên ngựa, nhanh chóng đuổi kịp nàng, cùng nàng sóng bước bên nhau.

Đúng như lời chàng nói, thân binh hai bên đường nhìn thấy động tác phất tay của chàng, lập tức cúi đầu xuống, động tác cũng đồng loạt, không ai dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Con đường phía trước đã được dọn dẹp sẵn, dẫu có tuyết cũng không khó đi. Phó Vân Anh giục ngựa chạy thật
nhanh, gió lạnh thổi táp vào mặt nàng, bên tai có tiếng gió gào thét, qua khóe mắt, nàng nhìn thấy núi non trập trùng tuyết trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp