Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 147-3: Phi ngựa (3)


1 năm

trướctiếp

Hoắc Minh Cẩm theo sát bên người nàng, không ngăn cản nàng, chỉ có điều vẫn luôn tập trung căng thẳng, lúc nào cũng chú ý động tĩnh của nàng.

Hai con ngựa phi nhanh như bay trên con đường núi yên tĩnh, tiếng vó ngựa thanh thúy quanh quẩn trong sơn cốc.
Từ xa, nhìn thấy tòa nhà tọa lạc nơi chân núi, Phó Vân Anh mới siết chặt dây cương để ngựa đi chậm lại.

Tòa nhà đã được trang hoàng, giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ treo cao. Trên nóc nhà có một lớp tuyết đọng thật dày, khiến cho hành lang sơn đen trở nên nổi bật, trông có vẻ càng đen hơn, những chiếc đèn lồng đỏ cũng trông càng đỏ.

Không khí tràn ngập niềm vui.

Nắng hắt xuống, mạ một lớp ánh sáng vàng nhạt trên nóc nhà.

Nàng nắm dây cương, hơi thở gấp gáp, vừa mới chạy thoải mái một hồi, hơi thở vẫn chưa kịp bình ổn.

Phía sau truyền tới tiếng vó ngựa, không đợi ngựa dừng lại, Hoắc Minh Cẩm đã thả người nhảy xuống, ném chiếc roi ngựa sang một bên, bước nhanh lại gần, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo nàng, bất ngờ dùng sức, bế nàng xuống khỏi lưng ngựa.

Nàng bị bất ngờ không kịp đề phòng, khẽ hô một tiếng, nắm chặt vạt áo chàng theo bản năng.

Hơi thở nặng nề phả vào cổ nàng, không đợi nàng nói gì, Hoắc Minh Cẩm đã tách răng nàng ra, đầu lưỡi nóng bỏng vói vào trong, mạnh mẽ khuấy động.

Nàng vừa mới phi ngựa, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, tựa như đóa hoa đào nở sớm trong ánh mặt trời rực rỡ của tháng ba.

Chàng hôn lên môi nàng, rồi lại hôn lên mặt nàng, hôn lên mắt nàng, hơi thở hỗn loạn.

Nàng bị ép ngửa đầu ra sau, mũ áo choàng rơi xuống.

Mái tóc đen dày bóng như tơ lụa hiện ra, phủ đầy trên vai.

Hoắc Minh Cẩm bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, dừng lại, nhìn nàng ngơ ngác.

Kiếp này, chàng chưa bao giờ nhìn thấy nàng mặc đồ nữ. Cái đêm cứu được nàng ở bến tàu ấy, đến mặt nàng chàng cũng chưa nhìn rõ, hơn nữa khi đó nàng còn nhỏ.

Đây vẫn cứ là lần đầu tiên.

Chàng không biết cái gì gọi là dung sắc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, chỉ cảm thấy máu trong huyết mạch mình đang sôi lên sùng sục.

Người chàng đang ôm trong lòng vừa mềm mại, vừa dịu dàng, mái tóc có hương thơm nhàn nhạt, cách mấy lớp
quần áo cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại trơn bóng của da thịt nàng.

Mắt chàng như tối lại, hơi thở càng nặng nề.

Thấy chàng ngây ra, Phó Vân Anh bật cười, khẽ đẩy chàng ra.

Vừa đứng vững trên mặt đất, bàn tay to thô ráp đã vòng qua eo nàng, ôm chặt lấy, áp sát người nàng rào người chàng, một bàn tay khác đặt lên cổ nàng, nhìn nàng chăm chú.

Lại một lần nữa, chàng bế ngang nàng lên, sải bước vào trong viện, xuyên qua hành lang dài, đi thẳng đến cửa phòng, đạp ra, đi thẳng vào trong phòng.

Động phòng lấp lánh ánh sáng, nhưng nàng chẳng kịp nhìn thấy gì, chỉ biết trước giường có đốt mấy đôi nến đỏ thẫm to bằng cánh tay, ánh sáng đỏ rực rỡ, không khí tràn ngập niềm vui.

Người khác đều thành thân vào lúc chạng vạng, bọn họ lại vào ban ngày.

Hoắc Minh Cẩm bế nàng, vội vàng vén tấm màn đang rủ xuống đất lên, đưa thẳng nàng lên giường, nhìn nàng nằm
giữa chăn đệm đỏ rực, đưa mắt nhìn lại chàng, đôi mắt trong veo, gương mặt đỏ hồng tựa như hoa hải đường mùa xuân, chàng thở dốc.

"Chỗ này không có ai cả, chỉ có nàng và ta."

Chàng cúi người, thân hình cao lớn đè lên người nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như nước, chàng thì thầm.

"Vốn dĩ hẳn nên chờ đến tối... Nhưng mà ta không nhịn được."

Hoắc Minh Cẩm dứt lời, đưa tay đẩy vạt áo nàng ra.

Màn quây kín xung quanh, phòng đốt nến đỏ, ban ngày và đêm tối thật đúng là không khác gì nhau, trong không gian nhỏ hẹp đỏ rực lên, trên giường Bạt Bộ phủ kín một mùi hương nồng đậm.

Mùi hương này khiến đầu óc Phó Vân Anh choáng váng.

Rõ ràng là trước kia chàng đã kiềm chế rất nhiều, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ ôm nàng thân thiết nhưng lần nào cũng biết dừng lại đúng lúc, cố gắng không khiến nàng phản cảm.

Thời khắc này, chàng ấn tay nàng, đè nàng lên gối, giọng nói khàn đặc, hơi thở nặng nề, cơ bắp gồng lên, thân thể cường tráng đè lên, ấn sát vào người nàng. Khí chất đầy tính xâm lược đã hoàn toàn được thả ra, tựa như một con thú chần chừ đã lâu, cuối cùng bùng nổ, lao về hướng con mồi.

Hơi thở mãnh liệt ập vào trước mặt nàng, khiến nàng không thể không run lên.

Giường Bạt Bộ bằng gỗ tử đàn nhẹ nhàng lay động theo động tác của chàng.

Nàng có thể cảm nhận một cách rõ ràng một chỗ cứng rắn nóng bỏng, tim đập liên hồi trong lồng ngực.

Tim Hoắc Minh Cẩm đập còn nhanh hơn, bàn tay to rộng chui vào áo choàng, những ngón tay dài với lớp chai mỏng linh hoạt cởi thắt lưng, tiện tay ném lên chỗ đặt chân bên ngoài.

Đầu lưỡi linh hoạt chui vào miệng nàng, đảo loạn suy nghĩ của nàng, bàn tay lớn tiếp tục vuốt ve lên trên, cởi bỏ từng lớp từng lớp trói buộc trên người nàng. Áo lụa thêu, váy mã diện, áo trong, từng thứ từng thứ một bị ném ra ngoài màn.

Chàng vẫn còn mặc áo gấm.

Trong sự mông lung mơ hồ, Phó Vân Anh không chịu yếu thế, đưa tay đến trước ngực chàng, kéo áo chàng ra.

Động tác của Hoắc Minh Cẩm ngừng lại, nheo mắt, hơi thở càng trở nên gấp gáp hơn, đưa tay ôm lấy vai nàng, đỡ nàng dậy, để nàng ngồi tựa vào lồng ngực mình, ngón tay cắm sâu vào mái tóc nàng, lấy một lọn tóc lọt vào kẽ tay chàng, nhẹ nhàng mân mê.

Hôn nhẹ lên tóc mai bên tai nàng, chàng khẽ nói: "Cởi
đi."

Sắc mặt nàng càng đỏ rực, dù sao đã cởi một nửa, thẹn thùng mà làm gì nữa, ngón tay run run đặt lên vạt áo, cởi áo gấm của chàng ra.

Mới cởi được một lớp, Hoắc Minh Cẩm thật sự đã không nhịn nổi nữa, nắm lấy tay nàng, đưa đến bên miệng hôn nồng nhiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp