Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 148: Người Hoa (1)


1 năm

trướctiếp

Lúc tỉnh lại, nến đỏ đã cháy hết từ lâu, trong màn tối tăm, có tiếng mưa rơi tí tách từ từ ngoài cửa vọng vào.

Lắng nghe thật kỹ mới biết không phải mưa rơi mà là tuyết đọng trên mái nhà tan ra, nước tuyết theo hàng hiên chảy xuống, gõ xuống phiến đá xanh trên mặt đất, tựa như những hạt châu rơi trên khay ngọc.

Chăn gấm ấm áp dễ chịu, thậm chí còn hơi nóng.

Phó Vân Anh vô thức tách người ra khỏi cơ thể nóng hừng hực bên cạnh một chút, vừa mới động đậy đã bị một cánh tay mạnh mẽ kéo trở về, đè lại trên gối.

Vô số nụ hôn rơi xuống, chậm rãi, những nơi bị đôi môi nóng bỏng miết lên vừa tê vừa ngứa.

Nàng mở choàng hai mắt, đôi tay bị Hoắc Minh Cẩm chặn lại, ấn xuống hai bên, đưa mắt nhìn xuống, thấy tấm chăn đỏ thẫm thêu uyên ương đang phập phồng theo chuyển động của chàng. Dưới chăn truyền lại tiếng nước loáng thoáng.

Nàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã bị cuốn vào khoái cảm mãnh liệt.

Một lát sau, những ngón tay nàng siết chặt lấy chăn đệm, đầu óc trống rỗng. Mở chăn ra, Hoắc Minh Cẩm lần mò,
kéo bàn tay đang siết chặt chăn đệm của nàng ra, tay chàng đan vào giữa những ngón tay nàng, mười ngón tay của hai người siết chặt lấy nhau, chàng cúi đầu hôn lên ấn đường nàng.

"Khi nãy nàng thoải mái không?" Chàng hỏi, hơi thở gấp gáp, nặng nề.

Cả người nàng thoải mái nhưng vẫn cắn môi không nói, mặt ửng hồng, tiếng thở dốc khe khẽ tràn ra giữa những kẽ răng, da thịt trên người toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Còn tưởng rằng đã kết thúc, không ngờ chàng lại cười khẽ, bế nàng lên, để nàng ngồi tựa vào ngực mình, sau đó nhặt bừa một cái gối bọc lụa, ném lên thành giường, ngả người về phía trước. Cả người nàng đã mềm nhũn, bị chàng ép vào thành giường, tiếp tục chăm sóc.

Giường Bạt Bộ kẽo kẹt rung lên kịch liệt, tú cầu, túi hương trên nóc giường rủ xuống như cành liễu trong cơn lốc, lay động liên hồi, nhoang nhoáng trước mắt, những dải lụa nhuộm bằng nước lựu dường như có thể đứt rồi bung ra bất kì lúc nào.

Muốn nàng thêm hai lần nữa, thân thể cao lớn như một dãy núi hùng vỹ, săn chắc cứng rắn, không biết mệt mỏi.

Thường ngày ôn hòa thế nào đi chăng nữa, thời khắc này cũng không khống chế nổi.

Chàng mạnh mẽ, không cho phép nàng tránh né hay lùi bước, hai tay giống như kìm sắt ôm chặt lấy nàng.

Cuối cùng, nàng có vẻ đờ đẫn, chàng bế nàng vào phòng tắm, cúi người hôn lên những giọt mồ hôi nơi tóc mai nàng, dịu dàng hỏi: "Mệt à?"

Nàng gối đầu lên bả vai chàng, lắc đầu, thực ra cũng không mệt lắm, đúng là thực sự thoải mái... chỉ là không động đậy nổi.

Hoắc Minh Cẩm bật cười khe khẽ, chẳng mấy khi nhìn thấy nàng thể hiện sự lười nhác xen lẫn một chút ngơ ngác dường như không nắm bắt được tình hình như thế. Thi thoảng nàng sẽ đột nhiên ngước mắt nhìn chàng chăm chú, như thể giờ mới nhận ra hai người thực sự đã thành thân, phải nhìn chàng lâu một chút mới từ từ thích ứng được.

Chàng không kiềm chế nổi ý muốn trêu chọc nàng, lúc kích động nhất còn cố ý hỏi nàng, ép nàng gọi tên mình. Nàng nhíu chặt chân mày, mặt đỏ bừng nhưng nhất định không chịu mở miệng. Càng như thế, chàng lại càng hưng phấn, nói bừa mấy câu thô tục mới học được, nàng rõ ràng là đã bị chàng vần vò đến mức đầu óc lơ mơ, nhưng nghe thấy những lời ấy của chàng, đôi mắt trong
như nước mùa thu lập tức trợn tròn, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng: Minh Cẩm ca ca sao có thể nói cái loại lời nói này!

Chàng bật cười, không nhịn được lại hôn lên đôi mắt nàng.

Tại thời khắc giao hòa với nàng, thân thể, máu thịt, linh hồn, tất cả mọi thứ đều đã hòa làm một với nàng.

Thu dọn xong xuôi, trở lại trên giường, Phó Vân Anh ngủ thiếp đi.

Quanh năm suốt tháng bận rộn, tuy rằng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ nhưng hiện giờ nàng đã thả lỏng.

Chỉ có điều tạm thời vẫn chưa quen với việc có thêm một người bên gối, dù sao thì cũng đã ngủ một mình mười mấy năm, bỗng nhiên lại có thêm một Hoắc Minh Cẩm sớm chiều gắn bó, có vài thói quen nhỏ nhất thời vẫn chưa sửa được.

Ví dụ như lúc ngủ nàng thích nghiêng người cuộn lại ngủ một mình một chỗ, Hoắc Minh Cẩm nhất định muốn ôm
nàng. Sau rất nhiều lần thử ôm lấy nàng, chàng bị nàng mơ màng đạp cho mấy cái không hề khách khí chút nào.
Cũng may chàng da dày thịt béo, có bị đạp cho vài cái cũng không có cảm giác gì. Chàng cười chột dạ, kéo mép chăn lên cao, che kín tới tận cằm nàng mới nhắm mắt ngủ.

Lúc Phó Vân Anh tỉnh lại lần nữa, bên cạnh đã không có ai nằm chung chăn với mình, Hoắc Minh Cẩm đã thức dậy ra ngoài rồi.

Áo chàng vắt lên chiếc bình phong khảm trai căng vải lụa thêu hình hoa cỏ bốn mùa, nến đỏ trên giá cắm nến đã được thay cái mới, sàn nhà bằng gỗ kim ty nam được phủ một lớp thảm dạ thật dày, bàn trang điểm ở bên cạnh cửa sổ phía bắc, có thể nhìn ra cảnh sơn cốc. Phòng trang trí rực rỡ, chỗ nào cũng sáng bừng màu đỏ, đồ đạc trong phòng bày biện đơn giản nhưng lịch sự tao nhã, thật đúng ý nàng.

Nàng ngồi dậy, thất thần một lát mới hiểu ra, tân phòng này được sắp xếp dựa theo phòng ngủ của nàng, bàn ghế, lọ hoa, bàn sách đều được bày biện y hệt phòng nàng. Chỉ có gian bên cạnh là có thêm một kệ binh khí, sạp và bàn nhỏ, hẳn là chỗ chàng thường hay ở.

Một chồng quần áo được xếp chỉnh tề trên chiếc bàn cạnh giường, đó là quần áo của nàng.

Nàng khoác áo lên, ngồi trước bàn trang điểm, vấn lại mái tóc đã xõa tung dưới ánh nến mông lung.

Rất nhiều năm rồi không chải tóc kiểu nữ, chải đi chải lại vẫn thấy không đẹp, nàng quyết định lại tháo ra, dùng vải
gấm vấn chặt như bình thường.

Sơn cốc trong đêm mùa đông, ánh trăng loang loáng như nước, vô cùng yên tĩnh. Chỉ có tiếng nước tí tách.

Nàng khoác một chiếc áo choàng nhung dày, cầm một chiếc đèn lồng trong tay, đẩy cửa ra khỏi phòng.

Trong viện im ắng, đèn lồng đỏ thẫm treo cao trên hành lang dài, ánh sáng hắt lên nền tuyết, hòa vào với ánh trăng thanh lãnh, trước hành lang, tuyết tan tạo thành một khe nước nhỏ.

Những nơi khác trong nhà vẫn chưa lên đèn, chỉ có viện bên cạnh là có ánh sáng vàng ấm áp hắt lên tường viện. Nàng nghiêng tai lắng nghe, có tiếng lạch cạch. Nàng cầm đèn lồng đi qua hành lang, tìm tới nơi có tiếng động phát ra. Đó là một gian bếp, bên trong thắp đèn, trước bệ bếp là một bóng hình cao lớn. Đường đường là Hoắc đốc sư, vậy mà lại đang nấu cơm sao?

Phó Vân Anh ngây người ngẩn ngơ.

Hoắc Minh Cẩm quay lưng về phía nàng, trong tay cầm một chiếc muôi dài, mạnh mẽ đảo rau cải trong nồi to, nhìn động tác còn có vẻ rất có kinh nghiệm. Đến lúc nêm gia vị, chàng hơi chần chừ một lúc, rắc một chút muối, lập tức gắp rau cải lên nếm một miếng, sau đó lại rắc một chút nữa, lại gắp một cây lên nếm thử...

Chờ chàng xào xong một đĩa rau cải, cũng đã ăn tới bảy tám cây...

Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, xách đèn lồng đi vào, "Hóa ra Minh Cẩm ca ca đích thân xuống bếp."

Hoắc Minh Cẩm mới vừa xào xong một đĩa rau, quay đầu lại thấy nàng cười đầy vẻ bỡn cợt, cười lắc đầu, "Trước kia ở trên chiến trường, trong hoang mạc, mười ngày nửa tháng không tìm thấy doanh trại quân địch, mọi người đều gặm lương khô, nhưng thi thoảng nhìn thấy mấy người Lý Xương chôn nồi nấu cơm ngay tại chỗ, tốt xấu gì cũng biết một chút."

Đến ngày hôm nay, chàng đã có thể dùng giọng điệu bình thản để kể lại tất cả những chuyện đã qua.

Phó Vân Anh đặt đèn lồng xuống, đi tới sau lưng chàng, kiễng chân nhìn vào trong nồi, một bên nồi to đặt mấy tầng lồng hấp, một bên để chảo xào, lòng bếp đỏ rực, củi cháy lách tách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp