Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 148-2: Người Hoa (2)


1 năm

trướctiếp

Đã rất nhiều năm rồi nàng không nấu ăn. Kiếp trước, sau khi xuất giá, nàng học cách chiên, xào, chưng, kho, hầm
canh, kiếp này vẫn liên tục học hành, gần như không chạm vào nồi, vào bếp, chỉ biết chỉ huy nha hoàn làm việc. Nàng nói, nha hoàn làm theo sự hướng dẫn của nàng, làm được bánh hoa tử đằng, trân châu viên, tú cầu tổ yến ngon hơn so với nàng tự tay làm rất nhiều.

Nói về tay nghề, trong nhà, Phó Quế thêu thùa và nấu nướng giỏi nhất.

Hoắc Minh Cẩm sợ nàng bị khói dầu ám vào người, xoay người đẩy nàng đi sang gian bên cạnh, ấn nàng ngồi xuống bàn bán nguyệt, "Sắp xong tới nơi rồi."

Chàng quay về nhà bếp, múc thêm mấy gáo nước đổ vào chảo, mở chiếc lồng hấp lớn bên cạnh ra, khói trắng bốc lên nghi ngút, hương thơm ngập tràn.

Phó Vân Anh ngồi đó, nhìn chàng tay không bưng từng bát từng đĩa đồ ăn nóng bỏng đặt lên bàn, ngó sen kẹp hoa quế, nấm cuốn phù trúc, chân giò hun khói hầm mật, gà xào hạt dẻ, măng phiến thịt kho tàu, canh đầu cá đậu hũ, thịt chưng dầu hào, sủi cảo trứng chiên, cá bạc chưng trứng, chè hạt sen đường phèn...

Những đồ ăn này chắc chắn không phải chàng làm, không cần nếm hương vị, nhìn qua là đã biết, chỉ có canh đậu hũ và rau cải là chàng vừa nấu xong.

Hoắc Minh Cẩm nhét vạt áo bào vào đai lưng, mặc áo bó tay, đơn giản gọn nhẹ, đi tới đi lui trong nhà bếp, dù phải lấy hết cái này đến cái kia nhưng chàng không lúng túng chút nào, làm cơm cũng ưu nhã thong dong mà nhanh chóng.

Phó Vân Anh ngồi bên cạnh bàn, lấy tay chống cằm, nhìn bóng chàng trôi qua trôi lại trên tường nhà bếp, mỉm cười.

Chỉ chốc lát sau, Hoắc Minh Cẩm rửa sạch tay, xới cơm, lấy đũa cho Phó Vân Anh, "Thị nữ và ám vệ đều không có ở đây, chỉ có thể ăn đồ ta làm thôi."

Tùy tùng đều đã bị chàng đuổi đi, trong vòng hai ngày, trừ phi chàng phát tín hiệu, không ai dám lại gần tòa nhà một bước.

Thanh tĩnh thì thanh tĩnh thật nhưng tất cả mọi việc đều phải tự tay làm, đồ ăn là do người hầu đã nấu sẵn từ trước, đặt trong lồng hấp giữ ấm, lúc muốn ăn thì hâm nóng lại một chút là được. Tết nhất, mọi người đều làm nhiều món chính, bánh hấp, bánh bao cũng làm không ít,
có thể để được rất lâu.

Phó Vân Anh gắp một miếng rau cải lên nếm thử, vừa mới cho vào miệng đã mềm nhũn tan ra.

Rau cải không nên làm mềm như vậy, đại khái là chàng sợ mình xào rau chưa chín kỹ, thêm nước hầm một hồi lâu nên nhừ nát hết cả. Cũng may không mặn, đồ ăn có thể nhạt nhưng tuyệt đối không thể mặn.

Nàng liên tiếp gắp rau lên ăn, Hoắc Minh Cẩm tự nếm thử mấy miếng, lập tức giữ tay nàng lại, "Được rồi, không ăn món này nữa." Chẳng ngon lành gì cả.

"Vừa mới thành thân, sao có thể để nàng ăn một món ăn không ra gì như vậy chứ."

Chàng cười nói, dịch đĩa sứ sang chỗ khác, gắp cho nàng mấy món mà người hầu đã nấu sẵn. Nhìn nàng cắn một
miếng lại một miếng, trong lòng chàng cảm thấy thật thỏa mãn.

Ánh nến lay động, hai người ngồi đối diện ăn cơm, thi thoảng lại gắp cho người đối diện mấy món ngon.

Ăn uống xong xuôi, Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, rót cho Phó Vân Anh một chén trà, thu dọn bát đũa, để lại đồ ăn
vào lồng hấp.

Động tác vẫn thong dong từ tốn như cũ, chỉ có điều dù sao chàng cũng không quen làm những việc này, không cẩn thận là vỡ mấy cái bát, còn đặt rau tươi ở cạnh canh hầm, thịt hầm, tới sáng mai thức dậy, mấy đĩa đồ ăn kia chắc chắn là hỏng rồi.

Phó Vân Anh ngồi bất động, xem chàng làm đủ thứ việc, thi thoảng lên tiếng sửa sai cho chàng.

Phó tứ lão gia mà biết nàng chỉ ăn chứ không làm, còn sai khiến đường đường Hoắc đốc sư lấy bàn chải bằng trúc cọ bệ bếp, không biết sẽ nghĩ thế nào. Chắc chắn là sẽ nghĩ nàng quá kiêu căng.

Vẫn để lại củi trong lòng lò tiếp tục giữ lửa, dọn dẹp sạch củi than trước bếp, đảm bảo trong nồi còn nước, tắt đèn, đóng cửa.

Phó Vân Anh đứng bên ngoài hành lang chờ Hoắc Minh Cẩm, nhìn chàng tất bật mãi cuối cùng cũng xong, không nhịn được vái chàng một cái, cười nói: "Tướng công vất vả."

Dưới ánh trăng, đôi mắt lấp lánh ánh cười.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu, ánh mắt nóng bỏng, hôn lên mái tóc nàng.

Chàng đi xuống bậc thang, cong lưng, khẽ nói: "Lại đây."

Thế này là muốn cõng nàng hả?

Phó Vân Anh khẽ à lên một tiếng, bước qua, úp người lên lưng chàng.

Hoắc Minh Cẩm đứng dậy, để nàng ôm cho thật chắc, cõng nàng đi, ủng cao cổ bước lên nền tuyết, từng bước một vững vàng mạnh mẽ.

Phó Vân Anh đặt cằm lên vai chàng, nhìn khắp xung quanh, tối đen, chỉ có hành lang là thắp đèn. Nàng bỗng nhiên nhớ tới câu chuyện trong một quyển tiểu thuyết diễm tình mà mấy người Chu Hòa Sưởng, Viên Tam chuyền tay nhau đọc trước kia, bật cười.

Nghe thấy tiếng cười khẽ của nàng, Hoắc Minh Cẩm cũng cười, quay đầu cọ cọ lên sườn mặt nàng, "Đang cười gì thế?"

Phó Vân Anh cười mà không nói. Hoắc Minh Cẩm nhất định hỏi cho bằng được.

Nàng không đáp, chàng liền bước nhanh hơn rồi lại bất ngờ khựng lại, khiến nàng sợ tới mức ôm sát cổ chàng, "Buồn cười lắm à?"

Phó Vân Anh trừng mắt lườm chàng buông tay ra, giả vờ đòi xuống.

"Được rồi, không trêu nàng nữa." Hoắc Minh Cẩm không chịu thả nàng, mỉm cười hỏi, "Khi nãy nàng cười gì thế?"

Thấy chàng thật sự tò mò, Phó Vân Anh nói: "Cũng không có gì, ta nhớ tới một câu chuyện đọc được trước kia."

"Chuyện gì cơ?"

"Chuyện nam nữ cùng nhau bỏ trốn."

Hoắc Minh Cẩm không nói. Phó Vân Anh cười thầm.

Bọn họ bây giờ thật sự rất giống những gì được miêu tả trong câu chuyện đó, thư sinh và tiểu thư nhà giàu phải lòng nhau, nhưng lại bị cha mẹ tiểu thư phản đối. Đêm tuyết, thư sinh đưa tiểu thư trốn đi. Trong lúc hoảng loạn, tiểu thư bị trẹo chân, thư sinh bèn cõng nàng ấy đi.

Hoắc Minh Cẩm ngước nhìn trăng treo trên đầu ngọn cây, hỏi: "Kết cục trong sách viết thế nào?"

Kết cục đương nhiên là thư sinh và tiểu thư kết thành vợ chồng, sau này thư sinh làm quan lớn, cha mẹ tiểu thư nhà giàu cũng không phản đối việc hôn nhân của bọn họ nữa.

Hoắc Minh Cẩm dời tầm mắt, nghiêng đầu hôn Phó Vân Anh.

Nếu như năm đó tùy tiện một chút, ích kỷ một chút, ít lo nghĩ một chút, bảo nàng từ bỏ việc hôn nhân, cùng đi với
mình, nàng liệu có đồng ý không?

Không ai biết.

Chàng đã bỏ lỡ một lần.

May mà ông trời rủ lòng thương, trao lại nàng cho chàng, khiến chàng mất đi rồi mà tìm lại được.

...

Mấy ngày kế tiếp, cuối cùng Phó Vân Anh cũng hiểu vì sao Hoắc Minh Cẩm lại đuổi hết những người khác đi.

Người đàn ông này nhẫn nại quá nhiều năm, tinh lực tràn đầy, long tinh hổ mãnh, một khi được tận hưởng cảm giác tiêu hồn thực cốt rồi thì đương nhiên sẽ không để cho mình phải chịu thiệt thòi, cứ tìm được cơ hội là lại kề sát vào nàng. Đang nói chuyện rất bình thường, không
biết làm sao tay lại bắt đầu vuốt ve, rồi đột nhiên bế nàng đưa lên giường. Sau đó, thấy nàng đã bắt đầu cảnh giác, không thèm đi phòng ngủ nữa, đè nàng ra ngay ở thư phòng làm loạn. Có một lần còn đặt nàng tựa vào song sắt cửa sổ, song sắt cửa sổ vừa cứng vừa lạnh, cũng may trong nhà không có ai, nếu không nguyên một cái sân viện đều có thể nghe thấy tiếng thở dốc của chàng.

Nàng cũng thoải mái, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, sau mấy lần bị vần vò tối tăm mặt mũi, không chịu nổi nữa, ban đêm nhất định không chịu ngủ chung chăn với chàng. Hoắc Minh Cẩm rất nghe lời nàng, lập tức bê một chiếc chăn mới tinh ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp