Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 149: Bồi thường (1)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh dõi theo bóng Hoắc Minh Cẩm đi ra ngoài.

Chàng mặc thường phục của quan võ, dáng dấp cao lớn, đám nội quan nhìn chàng vừa tò mò lại vừa kính sợ.

Cảm giác này thật kỳ lạ, mấy ngày trước người đàn ông này còn cầm muôi dài, đứng trước bệ bếp xào rau cho nàng, múc canh cho nàng, không lâu sau chàng đã sắp lên chiến trường.

Đôi tay kia của chàng dày rộng cứng rắn, vừa có thể đảo một chảo rau trong nhà bếp, lại vừa có thể cầm thanh đao
dài, chỉ huy ngàn vạn quân lính.

Noãn Các chỉ còn lại mình nàng, Chu Hòa Sưởng quay sang nhìn nàng thật lâu rồi cười nói: "Trẫm nghe nói Trường Nhạc Hầu tặng quà Tết cho đệ phải không?"

Phó Vân Anh lấy lại tinh thần, trả lời: "Đúng vậy, tặng tơ lụa vải vóc, mấy đặc sản của Hồ Quảng và vài quyển sách."

Nhân dịp Tết, Trường Nhạc Hầu và phụ thân của Khổng Hoàng hậu tặng quà cho nàng, lấy cớ đây là ý tốt của Khổng Hoàng hậu. Nàng bảo Phó Vân Khải nhận quà, cũng đã đưa quà đáp lễ được chuẩn bị sẵn từ trước tới Khổng phủ. Trường Nhạc Hầu không đích thân ra mặt, phụ thân của Khổng Hoàng hậu ra tiếp đón Phó Vân Khải, lúc nói chuyện tỏ ra vô cùng thân thiện, tựa hồ không hề so đo chuyện nàng sai người đánh Trường Nhạc Hầu trước đây.

Tuy Khổng gia cảm thấy nàng chuyện bé xé ra to, hận nàng quá cứng nhắc, không muốn tự hạ thấp bản thân để qua lại với nàng nhưng nữ quan bên cạnh Khổng Hoàng hậu lại không phải người ngu ngốc nên đã khuyên Khổng Hoàng hậu một điều nhịn là chín điều lành, nên hóa thù thành bạn với Phó Vân Anh, tránh cho sau này bị mang tiếng là ngang ngược, dung túng phụ huynh làm điều xấu.

Khổng Hoàng hậu làm theo, Chu Hòa Sưởng rất vui, dịp Tết còn mời người Khổng gia vào cung dự tiệc, cảm tình
giữa Hoàng đế và Hoàng hậu còn tốt hơn xưa.

Chu Hòa Suởng bảo Phó Vân Anh ngồi xuống rồi nói: "Trẫm không bắt Trường Nhạc Hầu tới xin lỗi đệ, thứ nhất là bởi chuyện này đã qua rồi, nhắc đi nhắc lại dễ gây bàn tán, thị phi. Thứ hai là cái gã Trường Nhạc Hầu kia không rộng lượng được bằng đệ, nếu như Trẫm buộc hắn
phải xin lỗi đệ, hắn sẽ không chỉ không biết hối cải mà ngược lại còn thành ghen tỵ với đệ, thế thì không bằng cứ bỏ qua cho có lệ. Sau này để xem hắn thế nào, nếu hắn vẫn giữ cái nết đó thì lần sau dù Hoàng hậu có xin giúp, Trẫm cũng sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng như thế."

Hiện tại thế lực của quan văn và hoàng quyền đang ở vào trạng thái cân bằng, nhưng cái cục diện này có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.

Chu Hòa Sưởng không có quá nhiều người để nhờ cậy. Hoàng hậu xuất thân hàn vi, hắn không có nhiều kỳ vọng đối với gia tộc của Hoàng hậu, chỉ hy vọng người nhà Hoàng hậu có thể an phận mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, không gây chuyện thị phi khắp chốn, đặc biệt là không nên động chạm vào quan văn. Đám quan văn mà liên hợp với nhau để lấn át hắn thì thực sực khó đối phó.

Hơn nữa, Hoàng đế cũng sĩ diện. Trước kia hắn đã thích đọc tiểu thuyết, tới lúc lên làm Hoàng đế, sở thích này vẫn không thay đổi. Cát Tường sưu tầm rất nhiều tiểu thuyết cho hắn đọc, có kinh dị, có tình cảm, có diễm tình, còn có cả mấy loại nói bóng nói gió chửi mắng Hoàng đế ngu ngốc.

Hắn đã từng bắt gặp nội dung này trong ba bốn tiểu thuyết liền, họ ngầm trào phúng hắn dung túng Trường Nhạc Hầu đánh chửi quan văn.

Cũng may Vân ca nhi giúp hắn cứu lại danh tiếng anh minh, có một cuốn tiểu thuyết khác ghi lại kỹ càng việc hắn ban cho Vân ca nhi Thượng Phương Bảo Kiếm, nói hắn có thể sánh ngang với các bậc thánh quân như Hán Vũ Đế, Đường Thái Tông.

Nghĩ vậy, Chu Hòa Sưởng bảo Cát Tường mang mấy cuốn tiểu thuyết kia tới, cười nói: "Đệ cầm về mà đọc, Trẫm cảm thấy mấy cuốn này viết hay nhất này. Vị thanh thiên đại lão gia xử án như thần trong sách kia chính là đệ đấy!"

Phó Vân Anh bật cười, dân chúng bình thường luôn thích những câu chuyện ly kì tưởng tượng, trên thực tế hằng ngày nàng không cần phải thường xuyên phá án, việc phức tạp nhất là phải thăm dò thế lực ở khắp các địa phương, tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn vụ án.

Chu Hòa Sưởng hỏi nàng: "Ta đọc trong sách thấy đệ chỉ cần nhìn thi thể mấy lần là có thể xác định được người nọ chết lúc nào, chết như thế nào, thật thế à?"

Phó Vân Anh nói: "Thần không có cái bản lĩnh ấy, đó là nhiệm vụ của pháp y... Hơn nữa thần chỉ phụ trách xét duyệt lại vụ án, hoặc hợp tác với Hình Bộ, Đô Sát Viện để thẩm tra xử lý những vụ án lớn ở địa phương thôi, chứ đợi công văn được đưa tới Đại Lý Tự, thường cũng đã phải mất tới bốn năm tháng, thi thể đã được an táng lâu rồi."

Nàng không có nhiều cơ hội nhìn thấy thi thể, việc làm nhiều nhất là giở hồ sơ vụ án ra đọc.

Cát Tường mang tiểu thuyết tới, nàng nhận lấy bằng hai tay, bỗng lại nhớ ra một chuyện, nàng nói: "Hoàng thượng, mấy năm nay loại tiểu thuyết đề cập đến những vụ án dã man lưu hành khắp nơi, người viết hùa theo nhu cầu, thường viết vô căn cứ, chỉ nhằm mục đích khiến
người đọc phải kinh sợ. Dân chúng không biết phân biệt thật giả, tin là thật, thành ra lại hiểu nhầm các vị đại thần
trong triều."

Chu Hòa Sưởng gật đầu nói: "Chuyện này Trẫm biết rồi, vậy nên Lễ Bộ thượng thư kiến nghị sau này sẽ cấm các hiệu sách khắc bản những tiểu thuyết như vậy."

Có vài địa phương đã bắt đầu thi hành lệnh cấm, ai dám viết về những vụ án dã man, hoặc là khắc bản bán loại tiểu thuyết này sẽ lập tức bị bắt về huyện nha xử phạt.

Phó Vân Anh lắc đầu nói: "Chặn không bằng thả, dân chúng tìm đọc những cuốn tiểu thuyết đó là bởi chúng mới lạ, giờ hạ lệnh cấm chưa chắc đã giải quyết được vấn đề, càng cấm, bọn họ càng muốn đọc. Không bằng lấy danh nghĩa của triều đình, mỗi tháng chọn một vụ án, rồi
công khai toàn bộ quá trình thẩm tra, xử lý, xét duyệt cho tới khi đưa ra phán quyết cuối cùng cho thiên hạ cùng biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp