Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 149-2: Bồi thường (2)


1 năm

trướctiếp

Mắt Chu Hòa Sưởng sáng rỡ.

Bản thân hắn là người có tư tưởng khai sáng, nên không phản đối việc mở mang dân trí, sử dụng hình thức tiểu thuyết để viết ra toàn bộ quá trình thẩm tra và xử lý những vụ án lớn mà dân chúng quan tâm không chỉ có thể làm cho dân chúng ghi nhớ những điều luật trong luật pháp tốt hơn, hiểu được những khó khăn khi phá án của triều đình, thông cảm cho chỗ vất vả, khó xử của quan viên mà còn có thể răn đe, cảnh cáo.

Chu Hòa Sưởng nói đầy vẻ quyết tâm, "Trẫm sẽ phái người đi gọi người ở Hình Bộ và Đô Sát Viện..."

Phó Vân Anh vội nói: "Đây mới là ý nghĩ bất chợt của thần, chưa chắc có ổn không. Hoàng thượng, dân chúng không hiểu được các điều luật trong luật pháp, lại có số lượng lớn, khi tất cả bọn họ đều tập trung vào một vụ án sẽ rất dễ bởi thương tình hoặc căm ghét mà trở nên bất mãn với triều đình. Nếu dân chúng bị người có tâm địa xấu lợi dụng, chuyện tốt có khi lại thành chuyện xấu."

Đến người hiểu biết cũng có thể bị lời đồn che mắt, nhưng thực tế đa số mọi người không phải là người hiểu biết.

Nếu như có người lợi dụng tâm lý nghe theo đám đông của dân chúng để khống chế dư luận trong dân, công kích phán quyết của triều đình, như vậy triều đình dễ rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu như nhượng bộ, vậy thì đặt luật pháp ở chỗ nào? Nếu như không nhượng bộ, rất có thể sẽ bị dân chúng chửi mắng, sau này sẽ không muốn tiếp tục công khai quá trình xét xử nữa.

Chu Hòa Sưởng nói: "Trẫm biết, nhưng mà đã có sáng kiến thì việc gì phải lo trước lo sau? Trong triều có nhiều người như vậy, thể nào cũng có người có nghĩ ra cách giải quyết."

Cách làm việc của hắn vẫn luôn tuân theo thái độ của hắn trước đây khi ăn thử quýt ở thư viện: Không thử thì làm sao biết là không được cơ chứ?

Phó Vân Anh không tiếp tục ngăn cản hắn nữa.

Chu Hòa Sưởng sai nội quan đi Hình Bộ và Đô Sát Viện truyền chỉ, sau đó lại quay lại nói với nàng: "Quy Hạc đạo trưởng phái người mang rất nhiều đồ khô từ Tứ Xuyên về, ta giữ lại cho đệ một phần, bảo nội quan xếp lại cho đệ rồi, lát nữa bảo bọn họ bê đồ về cho đệ, đệ đừng có quên đấy."

Nàng cảm ơn Chu Hòa Sưởng rồi vẫn tiếp tục nói chuyện chính sự với hắn, "Hoàng thượng định đáp lại người Đại
Phật Lang Cơ thế nào?"

Chu Hòa Sưởng nhíu mày nói: "Dám tàn sát con dân Thiên triều ta, đương nhiên không thể bỏ qua như vậy!" Ngừng lại một chút, sắc mặt hắn tối lại, "Nhưng đại thần trong triều lại không nghĩ thế."

Phó Vân Anh bình tĩnh nói: "Hoàng thượng, thuế đất thuế ruộng là nguồn thu chủ yếu của quốc khố, thuế quan và khoản thu được từ thuyền buôn nước ngoài tính ra cùng lắm cũng chỉ được ba mươi vạn lượng và mười vạn lượng, mỗi năm thuế muối ước chừng thu được mấy trăm vạn lượng. So với các khoản thu từ thuế khác, thương nhân trên biển nộp được quá ít tiền thuế. Đại thần trong triều cho rằng không có ích lợi gì, đương nhiên sẽ không muốn khai chiến với người Đại Phật Lang Cơ chỉ vì những thương nhân người Hoa ở hải ngoại kia. Hơn nữa, mấy người Uông các lão nói cũng có chỗ đúng, trong những thương nhân người Hoa ở hải ngoại, có một bộ
phận chẳng khác gì giặc Oa, chúng cướp bóc của cải của dân chúng vùng duyên hải, thông đồng với giặc Oa làm bậy, cướp bóc thuyền buôn ở vùng Tây Dương, không chỉ chiếm thuyền nước ngoài mà còn cướp của người Trung Nguyên."

Chu Hòa Suởng nghi hoặc hỏi: "Vậy nên đệ cũng giống mấy người Uông các lão, cảm thấy việc này nên cho qua như vậy sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Đương nhiên không thể cho qua như vậy được, con dân triều ta phải do chúng ta quản lý,
không tới lượt người Đại Phật Lang Cơ động chân động tay. Hơn nữa bọn chúng tàn sát thương nhân, không phân
biệt già trẻ lớn bé, phụ nữ hay trẻ em, táng tận lương tâm. Lấy tiếng là trả thù hải tặc nhưng thực ra là thấy thương
nhân người Hoa ở đó giàu có, nổi lòng tham, lấy danh nghĩa báo thù để cướp bóc mà thôi, không thể dung thứ đơn giản như thế được! Nếu lần này không quan tâm, về sau con dân triều ta lưu lạc bên ngoài có khác gì heo chó để người ta muốn giết thế nào thì giết đâu."

Biết nàng có cùng suy nghĩ với mình, Chu Hòa Sưởng vui mừng ra mặt, "Trẫm cũng nghĩ thế... Chỉ có điều các đại thần nhất quyết cho rằng chuyện ở hải ngoại không quan trọng, quan viên Lễ Bộ còn nói cái gì mà người Đại Phật Lang Cơ đã ăn năn, chúng ta là Thiên triều, nên có thái độ khoan dung độ lượng. Nếu như người chết chính là cha mẹ, người thân của bọn họ, Trẫm xem bọn họ khoan dung thế nào đây!"

Xả ra mấy câu bực tức, hắn sai người đi nghĩ chỉ.

Phó Vân Anh mỉm cười nói: "Hoàng thượng, các vị đại thần cũng chỉ suy xét cho triều chính mà thôi. Nếu như người Đại Phật Lang Cơ đã tới đây thỉnh tội thì ngài chỉ cần bảo họ thỏa mãn mấy yêu cầu của triều đình. Nếu như họ chấp nhận thì làm theo lời các vị đại thần, tha thứ cho người Đại Phật Lang Cơ. Nếu bọn họ không chấp nhận thì có nghĩa là bọn họ chưa đủ thành ý, đến lúc đó các đại thần cũng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi."

Vừa nhìn thấy nụ cười của nàng, Chu Hòa Sưởng đã biết nàng chắc chắn người Đại Phật Lang Cơ sẽ không chấp nhận những yêu cầu đó, vội hỏi: "Yêu cầu gì cơ?"

Phó Vân Anh chậm rãi nói: "Một là, bọn họ đã giết người, đương nhiên phải giao thủ phạm ra đây, để cho Đại Lý Tự của chúng ta thẩm tra xử lý. Nếu không giao
người ra cũng được, mỗi người giao hai mươi vạn lượng bạc tiền chuộc. Hai là, bọn họ còn phải bồi thường tổn thất cho thương nhân người Hoa và triều đình. Một lần náo động đã giết chết mấy vạn người, trong vòng mười năm, phố người Hoa ở cảng Lữ Tống cũng khó có thể
khôi phục được cảnh tượng phồn vinh thuở trước, một năm thương nhân người Hoa kiếm được bao nhiêu bạc trắng, bọn họ phải bồi thường gấp mười lần cho triều đình. Thứ ba, phải thả những người sống sót ra, đồng thời cũng phải bồi thường cho bọn họ. Nếu như người Đại Phật Lang Cơ không có nhiều bạc như thế thì có thể dùng tàu thuyền và vũ khí của bọn họ để trao đổi, nếu tiếc thuyền thì đất cũng được, nghe nói bọn họ đang chiếm cứ không ít hải đảo trên đại dương."

Nói xong, nàng cười, răng trắng đến lóa mắt, "Đây chỉ là vài yêu cầu chủ yếu thôi, còn những yêu cầu khác thì để các đại thần thảo luận đi."

Noãn các im phăng phắc.

Đám nội quan đứng hầu bên cạnh gục đầu xuống, thở cũng không dám thở mạnh.

Người bên ngoài ai cũng bảo Phó đại nhân là ngọc diện sát thần, tuy phong lưu tuấn tú nhưng lại dữ dằn, không ai dám dây vào.

Trước kia bọn họ còn chưa hiểu, Phó đại nhân phong độ, nhã nhặn, xuất trần như vậy, sao có thể có liên quan gì tới hai chữ "sát thần" cơ chứ?

Giờ thì bọn họ đã hiểu rồi.

...

Các vị đại thần trong Nội Các vốn tưởng rằng người Đại Phật Lang Cơ tới triều chỉ là một chuyện nhỏ, không ngờ vị đế vương tuổi trẻ này lại nhất định phải đòi công bằng cho những người Hoa đã chết thảm kia, lệnh cho Lễ Bộ viết quốc thư, nghiêm khắc trách cứ người Đại Phật Lang Cơ.

Trước đó Lễ Bộ đã viết xong công văn tha thứ cho người Phật Lang Cơ, nhưng giờ đành phải viết lại một lần nữa. Các vị các lão bác bỏ sắc chỉ này của Chu Hòa Sưởng, gác việc này sang một bên. Chỉ cần các vị các lão không đưa ra ý kiến phúc đáp, chuyện này sẽ cứ bị kẹt lại ở đó, sẽ chẳng giải quyết được gì.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi đăng cơ Chu Hòa Sưởng xung đột trực diện với các vị các lão.

Trước đó hai bên đều đang ở trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau, ngươi kính ta một thước, ta nhường ngươi một trượng. Hiện giờ đám quan văn đều đã biết tính Chu Hòa Sưởng ôn hòa, bắt đầu lên mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp