Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 149-3: Bồi thường (3)


1 năm

trướctiếp

Thái giám của Tư Lễ Giám đã bị diệt trừ, Cẩm Y Vệ cũng không còn uy phong như ngày Hoắc Minh Cẩm giữ chức chỉ huy sứ, quan văn không có ai cản trở, dù không có lòng muốn lấn lướt hoàng quyền cũng sẽ vô thức đối đầu với Chu Hòa Sưởng.

Đối với chuyện này, Phó Vân Anh không hề ngạc nhiên, phát triển theo trình tự, chắc chắn sẽ có những quá trình
lặp đi lặp lại.

Chu Hòa Sưởng buồn nản.

Phó Vân Anh an ủi hắn: "Hoàng thượng còn trẻ, các vị các lão đều đã là người từng trải sự đời, luôn chú trọng sự vững vàng, ổn định, nhất thời không thể hiểu được suy nghĩ của nhau, đó là chuyện bình thường."

Cảm giác mất mát của Chu Hòa Sưởng nhạt dần, cười nói, "Đệ bảo Trẫm còn trẻ, nói như thể đệ còn lớn hơn ta ấy, đệ còn nhỏ hơn ta đấy nhé!"

Phó Vân Anh cười cười không nói lời nào.

Chu Hòa Sưởng trầm tư một lát, nghĩ ra cái gì, cười tủm tỉm nói: "Bọn họ không chấp thuận, muốn ép Trẫm thay đổi ý định, Trầm càng không đổi ý! Hoắc đốc sư sắp xuống phía nam, Trẫm lệnh cho Binh Bộ điều binh, Công Bộ cung cấp vũ khí, Hộ Bộ chuẩn bị quân lương, các địa
phương ven đường cung cấp tất cả mọi thứ cần thiết, hạ được đảo Song Ngư rồi thì các đại thần không đồng ý cũng phải đồng ý!"

Nói cách khác, trận này Hoắc Minh Cẩm nhất định phải đánh thắng, hơn nữa còn phải chiến thắng giòn giã mới có thể lấp kín miệng các vị đại thần.

Đến tối, Phó Vân Anh về đến nhà, mấy người Viên Tam biết nàng đã về, vui vẻ sang gặp nàng chào hỏi.

Mấy ngày nay ăn Tết, suốt ngày thịt cá, hơn nữa từ khi lên phương bắc thường xuyên ăn các món làm từ bột mì, mấy người Triệu Kỳ béo lên trông thấy, không còn dáng vẻ nhẹ nhàng tuổi thiếu niên năm đó nữa, không còn bồng bột, xốc nổi, trông còn có vẻ đôn hậu thật thà.

Phó Vân Khải nói đùa nếu như thời trẻ Triệu Kỳ cũng trông như thế này, vợ hắn nhất định không chịu gả cho hắn. Vừa mới dứt lời, hắn đã bị Triệu Kỳ đánh cho mấy cái đau điếng.

Đỗ Gia Trinh cười nói: "Nếu bàn về phong độ, diện mạo, trong mấy người chúng ta, Phó nhị ca và Vân ca nhi là xuất chúng nhất, trước kia Tô Đồng cũng không đến nỗi nào, giờ thì không ổn..."

Hắn lắc đầu, chỉ thẳng về phía Tô Đồng đang ngồi lẳng lặng dùng trà ở một góc: "Quá đen! Sắp đen như than tới nơi rồi!"

Tô Đồng khi không lại bị người khác chỉ mặt điểm tên chê cười, hừ lạnh một tiếng, cười lạnh lùng, đặt chén trà xuống nói: "Dù sao vẫn khá hơn Đỗ công tử ngươi béo như lợn."

Mọi người cười to.

Cười đùa một chốc, nói một chút về chuyện học hành, Phó Vân Anh về phòng rửa mặt.

Thị nữ ở bên ngoài canh gác, nàng thay quần áo, dùng vải gấm vấn mái tóc dài khô một nửa lên, đi vào mật đạo, sang phòng ngủ của Hoắc Minh Cẩm.

Trong phòng tối đen, chàng vẫn chưa trở về.

Trước khi xuất chinh có rất nhiều việc phải làm. Quân lính ở Vệ Sở các nơi bị buông lỏng, hoàn toàn không có sức chiến đấu, mấy năm nay chàng đã chiêu mộ không ít binh sĩ. Trước và sau khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ, chàng đã nghĩ cách đưa một phần trong số họ ra ngoài sáng, lần này xuống phía nam nhất định là sẽ đưa những người đó đi.

Phòng ngủ của chàng đã được bố trí lại một lần nữa, giống như phòng tân hôn ở ngoại thành, đều thay đổi dựa trên những bày biện trong phòng nàng.

Trong bóng tối, nàng nhìn không rõ lắm, nếu như không có thanh bảo kiếm và bộ cung treo trên tường hắt lại ánh nến lóng lánh, nàng suýt nữa tưởng rằng mình đang ở trong phòng mình.

Nàng mang cả công văn sang đây, cởi giày, dựa vào thành giường đọc bài miêu tả chi tiết về người Đại Phật Lang Cơ mà Lễ Bộ thị lang đã viết cho nàng. Nàng đọc một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

...

Hoắc Minh Cẩm bước những bước chân nặng nề trở về phòng, chau mày, mặt tối sầm đầy vẻ lạnh lùng.

Nàng ôm một chiếc gối, nghiêng người ngủ say, vẫn còn đang mặc áo ngoài, công văn trong tay rơi xuống chỗ đặt
chân, tóc dài xõa ra, phủ kín nửa chiếc giường.

Môi đỏ da trắng, tóc vừa dày vừa đen, dưới ánh nến thật sự động lòng người.
Chàng không lên tiếng, đứng trước cửa sổ chăm chú nhìn nàng ngủ.

Ánh nến dần trở nên ảm đạm.

Chàng đi vào phòng tắm, vội vàng lau mình, thay quần áo, trở lại phòng ngủ, thu dọn công văn của nàng, đặt lên bàn cao bên cạnh, lên giường bế nàng lên, cởi áo ngoài của nàng ra.

Hàng mi dày của nàng rung rung, nhanh chóng tỉnh lại, mở bừng mắt, nhìn thấy mặt chàng, lẩm bẩm, "... Ca, chàng về rồi."

Chàng bật cười đẩy vạt áo nàng ra, lại cởi thêm một lớp nữa, vuốt ve nàng qua lớp áo quần.

Nàng tỉnh táo lại, cầm tay chàng.

Hoắc Minh Cẩm bật cười, thổi tắt ngọn nến, ôm nàng nằm xuống, đắp chăn đàng hoàng.

"Đại thần trong triều bác bỏ sắc chỉ của Hoàng đế à?"

Trong chăn, tiếng nói chuyện trầm trầm khàn khàn.

Phó Vân Anh thích nằm nghiêng ngủ, Hoắc Minh Cẩm liền ôm nàng từ phía sau, lúc chàng nói chuyện, hơi thở cọ vào tai nàng, vừa nóng vừa tê.

Nàng vẫn chưa quen được việc ban đêm lúc ngủ có thêm một người bên cạnh, nhưng mà ít nhất cũng không đá chàng, khe khẽ nói: "Không sao đâu, Minh Cẩm ca, chàng không cần lo lắng những chuyện đó. Tới lúc thật sự cần tới sự giúp đỡ của chàng, ta sẽ lên tiếng."

Hoắc Minh Cẩm ra tay, các triều thần đương nhiên sẽ không dám ho he gì nhưng cách như thế dùng nhiều cũng
không ổn. Hiện tại người đảm nhiệm vị trí thủ phụ là Vương các lão tương đối yếu ớt, chuyện này có lợi cho nàng và Chu Hòa Sưởng, tạm thời không cần phải căng thẳng với đám quan văn.

Chàng ừm một tiếng, hôn nhẹ lên tóc nàng, "Mai ta phải đi rồi."

Phó Vân Anh bỗng nhiên mở choàng mắt, xoay người lại trong vòng ôm của chàng, "Gấp vậy sao?"

Trong bóng đêm, chàng vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt trong trẻo của nàng. Hoắc Minh Cẩm vuốt mấy sợi tóc vương
trên mặt nàng, nhẹ nhàng nói: "Càng sớm càng tốt, tránh để lâu lại có biến cố. Nàng yên tâm, lúc ta ở ngoài biển cũng từng giao thủ với người Đại và Tiểu Phật Lang Cơ, trong vòng hai tháng là có thể đuổi hết cướp biển trên đảo Song Ngư đi. Đoạt lại đảo Song Ngư càng sớm thì
tiếng nói của nàng trong triều càng có trọng lượng."

Phó Vân Anh nhớ tới kiếp trước, Hoắc Minh Cẩm suất quân xuất chinh, dân chúng mang đồ ăn thức uống, đưa cả gia đình ra tận vùng ngoại ô tiễn chàng. Lần xuất chinh cuối cùng ấy có nghi thức vô cùng long trọng, gần như đã làm rung chuyển cả kinh thành, nhưng chàng lại
không chiến thắng trở về.

Nàng không nói gì.

Hoắc Minh Cẩm cúi đầu hôn lên giữa hai chân mày nàng, "Không cần tiễn ta, lần này đi trong yên lặng. Đợi ta trở về."

Nàng vươn tay ôm eo chàng, "Ta tiễn chàng ra khỏi thành."

Hoắc Minh Cẩm cười khẽ, bàn tay lớn mò mẫn đi xuống, "Không cần, nàng tiễn ta, ta làm sao đi được..."

Trước kia thấy chết không sờn, hiện giờ không còn như vậy nữa, trong lòng chàng có vướng bận, không nỡ đi.

Phó Vân Anh còn định nói gì nữa, bỗng nhiên lại cắn chặt răng, run lên.

Bàn tay với những vết chai mỏng của chàng đã chui vào trong quần áo nàng từ bao giờ, tách chân nàng ra. Trong bóng tối, cảm giác trở nên rõ ràng hơn, bàn tay thô ráp, thậm chí còn có thể nghe thấy thanh âm ẩm ướt.

Nàng không hề né tránh, ngược lại còn tựa sát vào lồng ngực chàng hơn, nắm chặt vạt áo chàng.

Hoắc Ninh Cẩm ôm chặt lấy nàng, giọng khàn đặc: "Sắp đi rồi, đêm nay phải yêu thương nàng thật nhiều."

Chàng chỉ muốn một lần, thời gian còn lại đều dùng để lấy lòng săn sóc nàng. Khoái cảm mãnh liệt quét qua hết lần này đến lần khác, nàng khẽ rên rỉ ra tiếng, hơi thở chàng nặng nề, dùng môi lưỡi nóng bỏng của mình lấp kín miệng nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp