Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 149-4: Bồi thường (4)


1 năm

trướctiếp

Vần vò tới sau nửa đêm mới buông tha cho nàng.

...

Sáng sớm hôm sau, lúc Phó Vân Anh tỉnh lại, bên gối đã trống không.

Nàng lập tức khoác áo đứng dậy, mở cửa sổ. Bên ngoài, mặt trời chiếu rọi.

Kiều Gia đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh, đến gần mấy bước, "Đại nhân, Nhị gia đã đi được hơn một canh giờ rồi."

Hiện giờ có cưỡi ngựa đuổi theo ra khỏi thành cũng không đuổi kịp nữa. Phó Vân Anh nhìn ra mấy cây mai trồng trong bồn đá ngoài sân, thất thần.

...

Trở lại Phó trạch, thay quan phục, lên xe ngựa đi Đại Lý Tự.

Sang năm mới, đồng liêu còn phải mở tiệc chiêu đãi lẫn nhau, còn phải mời cấp trên ăn cơm, phải mời cả xã viên thi xã, tiệc tùng kéo dài tới tận cuối tháng vẫn chưa ăn hết.

Nàng lấy cớ nhiều việc, nhất định từ chối, mọi người biết tính nàng lãnh đạm, không thích tiệc tùng nên không ép.

Vừa sang năm mới, đa số quan viên vẫn đang đắm chìm trong không khí chúc mừng năm mới, gặp nhau là cười tươi roi rói.

Lúc thấy Phó Vân Anh tới, quan viên Lễ Bộ cũng như vậy, cười ha hả chào hỏi nàng, tặng cho nàng ít đặc sản quê nhà.

Nàng hỏi: "Sứ thần Đại Phật Lang Cơ đâu rồi?"

Quan viên Lễ Bộ giật mình, nhìn nhau, trong lòng lập tức nổi lên dự cảm không lành.

"Hoàng thượng muốn triệu kiến hai vị sứ thần sao?"

Phó Vân Anh mỉm cười, "Không, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, không rảnh."

Quan viên Lễ Bộ khó xử.

Chu Thiên Lộc đứng bên cạnh cười hề hề, nói: "Hạ quan mới từ Hồng Lư Tự về đây, sứ thần Đại Phật Lang Cơ ở Hồng Lư Tự kia kìa!"

Ông nội của Chu Thiên Lộc vô cùng nhạy bén, thức thời. Bởi vậy tuy Chu gia không còn huy hoàng như xưa nhưng vẫn có thể giữ được quan hệ trong triều, sử dụng mạng lưới quan hệ để kiếm cho hắn một chức quan nhàn tản, hiện giờ hắn đang nhậm chức ở Lễ Bộ.

Phó Vân Anh nhìn Chu Thiên Lộc, gật đầu.

Trong cung, Chu Hòa Sưởng triệu tập đại thần, bàn bạc về chuyện muốn người Đại Phật Lang Cơ bồi thường, hắn nói: "Nếu bọn chúng chấp nhận yêu cầu, đương nhiên ta có thể khoan dung tha thứ cho bọn chúng."

Các đại thần lại ca tụng Thánh thượng tài đức sáng suốt.

Ngoài cung, Chu Thiên Lộc dẫn hai vị sứ thần tới trước mặt Phó Vân Anh, nhăn mặt lè lưỡi với nàng, thì thầm: "Hai gã người nước ngoài này thông minh phết, biết quy củ của Trung Nguyên, sau khi tới đây đã tặng mấy thứ đồ chơi mới lạ của bọn họ cho quan lớn trong triều, đồng hồ gì đó này, đá quý gì đó nữa này, không ít quan viên Lễ Bộ đã bị bọn họ mua chuộc rồi đấy."

Phó Vân Anh gật đầu, rồi cũng gật đầu chào hỏi hai vị sứ thần.

Thực ra đây không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy người nước ngoài. Khi còn nhỏ, Phó tứ lão gia từng đưa nàng ra ngoài cho biết sự đời, đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy người nước ngoài. Sau này, nàng đi Dương Châu với Phó Vân Chương, còn từng nói chuyện với người nước ngoài ở đó, những người nước ngoài đó là người truyền giáo, có những người cực kỳ thành kính, lại có những người vô cùng giảo hoạt.

Hai vị sứ thần tóc vàng mắt xanh, nói thứ tiếng phổ thông sống sượng.

Đầu tiên, Phó Vân Anh dùng tiếng Đại Phật Lang Cơ chào hỏi bọn họ.

Hai sứ thần giật mình, "Hóa ra vị đại thần này cũng hiểu ngôn ngữ của chúng ta!"

Phó Vân Anh đến mí mắt cũng chưa giật cái nào, nàng và Phó Vân Chương khi ấy thấy vui vui nên học một ít ngôn ngữ của mấy người nước ngoài kia, nói gì thì không biết nhưng ít nhất vẫn có thể chào hỏi một câu.

Đầu tiên cứ hù dọa sứ thần một chút đã, khiến họ cảm thấy nàng có hiểu biết về Phật Lang Cơ.

Sau đó, nàng nhanh chóng đổi về tiếng phổ thông, đưa ra những điều khoản bồi thường mà nàng và những đại thần khác đã bàn bạc và quyết định, nói: "Nếu như các ông thật lòng ăn năn, chấp nhận bồi thường tổn thất cho những người dân vô tội kia, vậy thì việc ở cảng Lữ Tống sẽ được xóa bỏ hoàn toàn."

Sứ thần cực kỳ vui mừng.

Từ lúc mới mười mấy tuổi bọn họ đã bắt đầu bôn ba ở vùng Tây Dương, thường giao tiếp với các nước Tây Dương và thương nhân người Hoa, biết được vương triều này vô cùng giàu có cường thịnh, đất đai rộng lớn, tuy rằng mấy năm nay vùng biên cảnh thường có chiến loạn
nhưng vẫn cứ là quốc gia lớn mạnh nhất trên thế giới hiện giờ, diện tích đất liền rất lớn, dân cư đông đúc, thành thị sạch sẽ, hơn nữa dân chúng hiền lành giản dị,
chú ý lễ nghi, chú trọng thể diện... Tóm lại, bọn họ tuyệt đối sẽ không đưa ra quá nhiều yêu cầu.

Nhưng mà sau khi đọc xong điều khoản bồi thường mà Phó Vân Anh lấy ra, bọn họ đã không cười nổi.

Những điều khoản này được viết rất rõ ràng, chi tiết đến từng con số, không có sơ hở để bọn họ lợi dụng, hơn nữa còn có hai bản, một bản là Hán văn, một bản dùng chữ viết của bọn họ.

Mấy sứ thần nghĩ ngợi một hồi, thầm nhủ, người Trung Nguyên rất dễ lừa, trước đó bọn họ chỉ tặng một vị thượng thư đại nhân có một cái đồng hồ thôi mà vị thượng thư đại nhân kia đã đồng ý chuyển lời, còn nói tốt cho bọn họ, cái vị Phó đại nhân này là đại thần được Hoàng đế của người Trung Nguyên tin tưởng nhất, là người đọc sách, lại còn trẻ, hẳn là cũng dễ mua chuộc thôi.

Bọn họ bắt đầu khen Phó Vân Anh tới tấp, người nước ngoài không hàm súc, tế nhị như người Trung Nguyên, bọn họ nói chuyện thẳng thắn, trực tiếp, đầu tiên khen nàng là người tuấn tú nhất mà bọn họ từng gặp, sau đó nói bọn họ đã bị phong thái của nàng làm cho choáng váng.

Nàng thờ ơ, thúc giục: "Nếu các ông đã không có ý kiến gì khác, ta sẽ gọi Lễ Bộ tới chuẩn bị nghi thức kí kết."

Thấy nàng không giống những quan viên khác, vừa nghe xong mấy câu tâng bốc đã sẵn sàng giúp đỡ bọn họ, hai sứ thần nhìn nhau đầy ẩn ý, rồi nói: "Xin thứ cho chúng ta không thể chấp nhận những điều kiện hà khắc như vậy."

Phó Vân Anh vẫy tay.

Tùy tùng phía sau nàng tiến lên mấy bước, lạch cạch mấy tiếng, lấy bàn tính ra, ngón tay khảy nhanh như bay.

"Các ông giết mấy vạn người, mỗi người trong số họ có bao nhiêu tài sản? Nếu bọn họ không rơi vào bàn tay tàn ác của các ông, mỗi năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc? Chuyện này có thể không tính đến. Còn có người nhà của bọn họ, mất đi chỗ dựa, về sau ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả mọi chi phí này đều phải do các ông chịu trách nhiệm, món này phải tính cho rõ ràng."

Phó Vân Anh mỉm cười với mấy sứ thần, chậm rãi nói, "Người Trung Nguyên chúng ta rất quan tâm tới chuyện lá rụng về cội, dù có ở phương nào, sau khi chết đều sẽ phải chôn ở quê nhà. Những người chết dưới lưỡi đao đầu súng của các ông đều là con dân của triều ta, triều ta sẽ phái tàu thuyền tới đưa thi thể của bọn họ về Trung Nguyên để an táng, tốn thời gian, sức người, sức của, số tiền này cũng phải do các ông chi trả."

Mấy sứ thần mặt mày cứng đờ, dang định phân trần mấy câu, mặt Phó Vân Anh đột nhiên biến sắc, xua tay.

Đám tùy tùng cũng dừng tay, không khảy bàn tính nữa.

Nàng lạnh lùng nói: "Nếu các ông không đồng ý, vậy thì quên đi. Lữ Tống là nước phụ thuộc của triều ta, các ông tàn sát người dân vô tội ở đó, tội ác tày trời, quân đội, tàu bè của triều ta đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi, mấy ngày nữa là có thể giương buồm xuôi nam."

Nói xong, nàng nhấc chân đi luôn.

Sứ thần trợn mắt há mồm, khoan đã, không phải hẳn là phải giống như việc mặc cả lúc mua bán hàng hóa, tiếp tục bàn điều kiện hay sao? Vị Phó đại nhân này sao có thể nói hết lời liền đi luôn thế chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp