Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 149-5: Bồi thường (5)


1 năm

trướctiếp

Trung Nguyên là vùng đất coi trọng lễ nghi, những quan viên chiêu đãi bọn họ trước kia ai mà chẳng nhiệt tình khách sáo, bọn họ còn chưa bao giờ bị đối xử như vậy đâu đấy.

Ngày hôm sau đã có đại thần buộc tội Phó Vân Anh, nói nàng khinh thường, sỉ nhục sứ thần Đại Phật Lang Cơ, làm tổn hại thanh danh của quốc triều.

Nghe nói hai vị sứ thần khóc lóc sướt mướt tìm các vị đại thần khác kể lể, nói bọn họ thật lòng tới đây cầu hòa, không ngờ lại bị Phó đại nhân làm khó, bọn họ xưa nay vẫn ngưỡng mộ văn hóa của Trung Nguyên nên mới dám tới đây, sau khi gặp Phó đại nhân, bọn họ vô cùng sợ hãi, ban đêm cũng mơ thấy ác mộng mà tỉnh lại.

Các đại thần bắt đầu quở trách Phó Vân Anh đủ kiểu, từ lén lút đến công khai. Chu Hòa Sưởng nghe nhiều lời châm chọc Phó Vân Anh tới mức ngập cả lỗ tai, chỉ cười mà không nói, lấy điều khoản bồi thường ra cho các vị đại thần xem.

Vương các lão và Uông Mân kinh ngạc, trước đây họ chưa bao giờ thấy những điều khoản bồi thường này. Bọn họ nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu hiện trên mặt những đại thần khác. Có những người mặt mày bình tĩnh, có nghĩa là bọn họ đã biết những điều khoản này. Có một số người khác nghẹn họng nhìn trân trối, cũng không biết chút nào giống như hai người họ. Những người biết trước thì không cần phải nói, là những người giống Phạm Duy Bình, là người của Hoàng thượng.

Sau đó, các vị đại thần bắt đầu cãi vã không thôi về chuyện những điều khoản bồi thường này quá hà khắc. Bởi bất đồng ý kiến, cuối cùng chẳng ai chịu ai.

Phó Vân Anh sai người tung tin rằng Chu Hòa Sưởng căm hận người Phật Lang Cơ hung tàn, muốn đòi bồi thường cho những thương nhân người Hoa đã chết oan, các đại thần lại phản đối chuyện này.

Dân chúng đồng loạt ồ lên.

Bọn họ không cần biết người Đại Phật Lang Cơ là người nào, cũng không cần biết cảng Lữ Tống ở chỗ nào, nhưng hai chữ "bồi thường" nhìn đến trẻ con cũng hiểu.

Dân chúng nhanh chóng đưa ra một kết luận: Người nước ngoài giết người Hoa, Hoàng đế tìm họ đòi bạc, các đại thần không đồng ý.

Đấy là vàng thật bạc thật đấy!

Cho dù không phải tiền của mình, dân chúng cũng cảm thấy khoản tiền này hẳn là phải đòi, nhất định phải đòi!

Bên ngoài đã ầm ĩ lắm rồi, trong triều, ngự sử buộc tội mấy vị quan viên Lễ Bộ thu nhận hối lộ, nghi ngờ bọn họ thông đồng với địch.

Đám quan viên Lễ Bộ vội vàng nhảy ra tự biện hộ cho bản thân, ngự sử cười lạnh một tiếng, lấy chứng cứ ra, hai sứ thần kia tặng bọn họ những gì, khi nào, đưa ở đâu, tất cả đều được ghi lại rõ ràng chi tiết.

Chu Hòa Sưởng giận dữ, vốn định trừng trị Lễ Bộ thượng thư, bị mấy người Vương các lão khuyên lên khuyên xuống mới đổi thành phạt đánh.

Quan viên Lễ Bộ giờ chỉ muốn tìm mọi cách để không bị nghi ngờ, không dám nói đỡ cho người Phật Lang Cơ nữa, chuyển sang đứng về phía Phó Vân Anh, nhất quyết phải đòi tiền từ người Phật Lang Cơ, đòi càng nhiều càng tốt!

Đúng lúc này, Phó Vân Anh tung một tin khác ra, bạc mà người Phật Lang Cơ bồi thường, phần lớn dùng để dàn xếp cho những thương nhân người Hoa còn sống, phần còn lại dùng để chống lại giặc Oa.

Lần này thì không ai dám phản đối chuyện đòi tiền người Phật Lang Cơ nữa. Có mấy đại thần còn lớn mật hơn, nghĩ thầm nếu như thật sự có thể lấy được khoản tiền bồi thường này, đến lúc đó mỗi người cắt một ít, phần lớn chẳng phải sẽ rơi vào túi quan viên hay sao? Vì thế bọn họ liên hợp với nhau dâng tấu, không chỉ yêu cầu người Phật Lang Cơ bồi thường theo đầu người mà còn phải bồi thường hàng hóa, bồi thường thuyền, tóm lại là càng nhiều càng tốt!

Sứ thần Phật Lang Cơ trợn tròn mắt.

Sau thất bại lần trước, bọn họ thay đổi phương châm, bắt đầu khóc than. Khi Chu Hòa Sưởng tiếp kiến bọn họ, bọn họ gào khóc ngay tại đó, kêu không có tiền.

Bọn họ thực sự khóc quá thảm thiết, các đại thần sĩ diện, cảm thấy ép buộc bọn họ như vậy thì mất cả phong độ, không nói gì nữa.

Có người đề nghị nếu người Phật Lang Cơ không có đủ tiền thì không bằng để bọn họ trả theo đợt.

Phạm Duy Bình lập tức phản đối, "Chuyện này không được nhượng bộ, nếu không người Phật Lang Cơ cứ lần
lữa mãi thì tới khi nào mới lấy được bạc?"

Sứ thần thấy thế, tiếp tục quỳ xuống đất khóc lớn.

Phó Vân Anh đi ra từ trong đám người, dùng tiếng Phật Lang Cơ mà mấy ngày ngay nàng đã học được từ quan viên Lễ Bộ, nói: "Nếu không có tiền thì lấy đất ra đổi."

Nàng lấy một tấm bản đồ ra, trên đó vẽ rõ ràng những đảo nhỏ mà mấy năm nay người Phật Lang Cơ đã bá chiếm được ở Tây Dương.

Hai sứ thần thầm hận trong lòng, không trả lời nàng, khóc lóc ỉ ôi, nước mắt rơi như mưa. Bọn họ tạm thời không dám gây thù chuốc oán với vương triều ở Trung
Nguyên này, nhưng mà để bọn họ lấy bạc ra á, mơ đi! Cùng lắm thì bọn họ cứ chấp nhận trước đã, đợi đến lúc chạy ra ngoài biển, người Trung Nguyên có thể làm gì được bọn họ cơ chứ? Vùng duyên hải luôn bị giặc Oa quấy nhiễu, trừ cấm biển, người Trung Nguyên chẳng phải chỉ có thể trơ mắt nhìn giặc Oa nghênh ngang đổ bộ cướp bóc các thị trấn ở phía đông nam đấy hay sao?

Chu Hòa Sưởng thấy mấy sứ thần quá ồn ào, phất tay sai người dẫn hai người họ đi.

Chờ các vị đại thần tan đi, hắn nói: "Vân ca nhi, trẫm thấy người Phật Lang Cơ nhất định không lấy đâu ra lắm bạc như thế."

Phó Vân Anh gật đầu nói: "Hoàng thượng, bọn chúng có lấy ra được cũng sẽ không lấy đâu."

Cách một lư hương mạ vàng thả khói nhè nhẹ, vua tôi nhìn nhau cười, hiểu rõ trong lòng mà không ai nói ra cả.

Đầu tiên cứ định sẵn lượng bạc đó đã, người Phật Lang Cơ không chịu chi ra, bọn họ có rất nhiều cách để tự lấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp