Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 150: (một) (1)


1 năm

trướctiếp

Tháng giêng, phụ nữ có tập tục đi bách bệnh.

Bắt đầu ngày mùng tám cho mãi tới tận mười tám, hằng đêm, phụ nữ trong kinh sẽ mặc áo lụa trắng, mang trang sức vàng bạc châu ngọc, dùng những bộ váy áo đẹp nhất, cùng nhau ra ngoài, qua cầu, trèo lên tường thành, sờ đinh, đến tận khuya mới về để tránh tai cầu phúc.

Đêm nay Phó Vân Chương và Phó Vân Anh cũng ra ngoài, hai người một người mặc đạo bào bằng lụa Hàng Châu màu xanh thêu trúc, một người mặc trực thân cổ chéo màu nguyệt bạch thêu may, cầm đèn lồng trong tay.

Lúc đi trong ngõ, xung quanh vẫn còn im ắng, trời tối đen, vừa mới ra tới đường cái đã thấy trước mắt sáng bừng lên, những điểm sáng bập bùng khắp nơi, tựa như sao trời rơi xuống trần gian.

Trên đường cái vô cùng đông đúc, những người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, tay cầm đèn màu, kết bạn cùng đi với nhau, cũng có những người đi cùng người nhà.

Trong mấy đêm này, trong thành không phát lệnh giới nghiêm, cư dân trong thành, không phân biệt nhà giàu hay nhà nghèo, cao quý hay thấp kém, già trẻ trai gái, tất cả đều cầm đèn lồng ra ngoài ngắm đèn. Mấy đường lớn trong thành tràn ngập người, ồn ào náo nhiệt.

Bình thường phụ nữ đều chỉ có thể ru rú trong nhà, chẳng mấy khi có cơ hội đi ra ngoài buổi tối, chỉ có mấy đêm này mới có thể đi dạo khắp nơi.

Nhìn xung quanh, ánh ngọc lấp lánh, tóc dài như mây, trong không khí tràn ngập mùi phấn son.

Phó Vân Anh dừng chân phóng mắt nhìn quang cảnh phồn hoa trước mắt, quay sang nhìn Phó Vân Chương, cười nói: "Nhị ca, huynh muốn để muội cũng được đi bách bệnh sao?"

Mấy ngày nay nàng bận đến độ chỉ còn thiếu nước ngủ lại nha thự, đêm nay cũng vẫn như ngày thường, ngồi dưới đèn giở công văn ra đọc. Vừa đọc được một nửa, Phó Vân Chương đã tới gõ cửa, nói muốn nàng ra ngoài đi dạo với y.

Nàng đặt bút xuống, thay một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy một dám phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, trang điểm lộng lẫy trên đường cái mới nhớ ra hôm nay là ngày bao nhiêu.

Khóe môi Phó Vân Chương cong lên, dùng cán đèn lồng trong tay chạm nhẹ vào nàng, ánh đèn sáng bừng hắt lên khuôn mặt đẹp như tranh của y, nụ cười trong trẻo, "Thế thì ta đi bách bệnh, muội đi cùng, không được sao?"

Phó Vân Anh cười nói: "Muội biết huynh nghĩ cho muội." Dừng lại một chút, nàng nói tiếp. "Thực ra đi bách bệnh cũng chỉ là cái cớ để ra ngoài một chút mà thôi, không phải thật đâu."

Trước kia khi còn ở huyện Hoàng Châu, nàng và Phó Quế, Phó Nguyệt từng đi bách bệnh với Đại Ngô thị, Lư thị, tập tục ở phương nam hơi khác với phương bắc nhưng cũng có điểm giống nhau. Đêm đó phụ nữ nhất định phải đi qua cầu, nghe nói như vậy có thể xua đuổi bệnh tật và vận rủi, vô bệnh vô tai chính là như vậy. Trước kia nàng từng bị bệnh nặng, Phó Vân Chương dường như thực sự canh cánh trong lòng về việc này, bình thường thấy nàng hơi sốt một chút đã căng thẳng, lo lắng.

Phó Vân Chương nhìn nàng, lại mỉm cười nói: "Đã có tập tục này thì đi cũng chẳng mất gì. Không nhất thiết phải tin là thật, chỉ cầu điềm tốt mà thôi."

Nói xong, y vỗ nhẹ lên đầu nàng: "Đi thôi."

Nàng nghĩ ngợi rồi theo sau, coi như là ra ngoài đi dạo với nhị ca cho đỡ buồn vậy.

Hai người hòa vào dòng người rộn ràng, đi theo một gia đình mấy người phía trước về phía cầu Nam Thành.

Kiều Gia và hai tùy tùng khác theo sát phía sau bọn họ.

Đi từng bước một qua cầu Nam Thành, Phó Vân Anh quay đầu nhìn xuống dòng nước sông đang lẳng lặng chảy dưới chân cầu, nói: "Tốt rồi, qua cầu, năm nay muội và nhị ca nhất định vô bệnh vô tai."

Phó Vân Chương nhướn mày, "Sao lại tính cả ta vào thế?"

Phó Vân Anh cười nói: "Khi nãy nhị ca không phải nói huynh đi bách bệnh, muội đi với huynh sao? Đi thì cũng đã đi rồi, đương nhiên phải tính cả huynh vào chứ."

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc đã tới cạnh cổng thành, gần đó có một hàng rồng rắn, những phụ nữ mặc trang phục lộng lẫy đang xếp hàng sờ đinh, nghe nói như vậy có thể sinh con trai.

Thấy Phó Vân Chương nhìn về phía hàng người trước mắt, hình như cũng có ý định xếp hàng, Phó Vân Anh dở khóc dở cười, nhanh chóng kéo y ra, "Đừng, nhị ca, muội không sờ cái kia đâu!"

Hiện giờ nàng đang mặc trực thân, dùng khăn lưỡi, đội khăn phúc, nếu như công khai xếp hàng sờ đinh trước mặt tất cả mọi người thì chẳng phải sẽ lộ tẩy hay sao?

Phó Vân Chương trầm mặc một lát, nhưng mà cũng chẳng giữ bộ mặt nghiêm túc được lâu, bật cười, "Có định để muội sờ đinh đâu... Dọa muội chút cho vui thôi."

Nói đùa mấy câu rồi lại lang thang không mục đích, hòa vào dòng người cuồn cuộn đi dạo khắp chốn, ra chợ đèn hoa mua mấy xấp giấy, mấy cây bút, mấy thỏi mực và mấy thứ đồ chơi là lạ ít thấy, cuối cùng mua một hộp lớn toàn đồ ăn vặt để mang về nhà cho Phó Vân Khải và Viên Tam.

Kiều Gia và hai người tùy tùng giúp họ xách đồ.

Lúc về đến nhà đã là sau nửa đêm, bóng đêm đặc sệt, Phó Vân Anh gần như ngả lưng xuống giường là ngủ ngay.

Hôm sau nàng vẫn dậy sớm như cũ, sắp xếp công văn đi nha thự.

Lúc ăn sáng nàng không nhìn thấy Phó Vân Chương, Liên Xác tới nói với nàng hôm nay y phải ra ngoại thành làm việc, không đi Hình Bộ.

Nàng đành phải đi Đại Lý Tự một mình. Tới nơi, Tề Nhân tới tìm nàng, bàn bạc với nàng chuyện mà Chu Hòa Sưởng đã nói trước đây, chọn một vụ án rồi viết rõ ngọn nguồn và quá trình xử án, phán quyết, sử dụng hình thức bản thoại hoặc công báo [1] để thương nhân bán sách khắp nơi khắc bản rồi bán cho dân chúng.

[1] Nguyên văn là "để báo", là một loại báo chí cổ đại, hình thức giống "cáo thị" trong phim TQ, nhưng thường do triều đình phát hành, được gửi đến các địa phương, chỉ đề cập những vấn đề quan trọng như sắc lệnh của hoàng đế, chiến tranh, v.v... Dân chúng được quyền sao chép để loan truyền tin tức. Để là công báo vì từ này VN mình dùng để chỉ ấn phẩm chính thức của nhà nước.

Trong số các bình sự ở Đại Lý Tự, có mấy người ở Chiết Giang, Nam Trực Lệ. Họ nói ở phía nam, trên phố phường, từ lâu đã xuất hiện một loại báo gọi là "công báo dân gian", bình thường toàn đăng mấy thứ văn thơ thô tục hoặc là mấy câu chuyện vô căn cứ, viết thế nào cho càng giật gân càng tốt, quan phủ từng phái người tới đóng cửa mấy lần nhưng hầu như không có tác dụng gì. Nếu như triều đình có thể nhân cơ hội này để xử lý thứ công báo dân gian kia, không nói có thể có tác dụng gì khác hay không, ít nhất cũng có thể giúp làm sạch bầu không khí.

Sau khi nghe ý kiến của mấy bình sự, Tề Nhân nói: "Nếu một tháng một vụ án thì Đại Lý Tự nhiều việc quá lo không hết. Nếu đổi thành hai tháng một vụ thì mới có thể làm được, ba tháng một vụ cũng được."

Phó Vân Anh gật đầu, "Hạ quan cũng chỉ đưa ra một ý tưởng bước đầu, rốt cuộc thực hành thế nào thì còn cần các vị đại nhân đưa ra quyết định."

Tề Nhân trầm tư một lát, bỗng nhiên lại thì thầm: "Việc này là do người của Đại Lý Tự chúng ta phục trách à? Hay phải hợp tác với cả Hình Bộ và Đô Sát Viện nữa?"

Phó Vân Anh bật cười, "Đại nhân, loại việc như thế này đương nhiên phải do mọi người đồng tâm hiệp lực làm rồi."

Nếu giao việc này cho Đại Lý Tự, Hình Bộ và Đô Sát Viện nhất định sẽ không chấp nhận đâu! Người của Đại Lý Tự mà phụ trách việc phát hành công báo, như vậy sẽ không tránh được việc gài câu gài chữ để khuếch đại sự anh minh của Đại Lý Tự, rồi sau đó không biết là vô tình hay cố ý, châm chọc Hình Bộ và Đô Sát Viện mấy câu, Hình Bộ và Đại Lý Tự làm sao có thể chịu thiệt như vậy được?

Tề Nhân bĩu môi, hợp tác với Hình Bộ và Đô Sát Viện sẽ thường tạo ra va chạm, đúng là rách việc.

Người hợp tác ở Hình Bộ và Đô Sát Viện là do Phó Vân Anh chọn.

Ở Hình Bộ, nàng chọn Phó Vân Chương, y ôn tồn lễ độ, rất biết cách giao tiếp với những người làm ở cơ quan khác, nàng cử hiền bất tị thân [2], người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là y.

[2] Tư tưởng này nghĩa là: người hiền tài nào cũng cần được công nhận đề cử, không bởi người đó là người thân của mình mà kiêng dè.

Ở Đô Sát Viện, nàng chọn một học sinh của Uông Mân, Trước kia, lúc còn cùng làm trợ thủ cho Uông Mân, người nọ từng tới kể khổ với Phó Vân Anh nhiều lần. Chọn hắn, một là bởi hắn thành thật phúc hậu, hai là bởi hắn viết văn rất hay, có thể khiến cho công báo của quan phủ cũng trở nên gay cấn, thú vị, hấp dẫn người đọc.

Còn ở Đại Lý Tự là Tề Nhân và Phó Vân Anh, Triệu Bật đã bị phái đi Hà Nam lo đê điều rồi.

Trợ thủ sẽ do người trong tam pháp tư tự lựa chọn, mỗi nơi năm người.

Hôm nay Phó Vân Chương không tới Hình Bộ, bọn họ vẫn tìm cơ hội gặp nhau một lần, về cơ bản toàn là những người trẻ tuổi, hơn nữa còn đều là những quan viên trẻ đã được thăng chức nhanh chóng vào khoảng thời gian trước và sau khi Chu Hòa Sưởng đăng cơ, biết tính toán thiệt hơn, làm việc nhanh nhẹn nên đã nhanh chóng bàn bạc và lên kế hoạch cơ bản.

Đầu tiên là phải chọn một vụ án, vụ án này tốt nhất phải là vụ án chấn động một thời để dân chúng nóng lòng muốn biết ngọn nguồn nhưng lại không thể liên quan đến thế lực của quan lại hoặc thế gia, như vậy mới tránh được việc vừa bắt đầu đã đắc tội các vị quan lớn trong triều đình.

Việc này được giao cho người của Hình Bộ phụ trách, bọn họ sẽ sàng lọc và chọn ra mười vụ án để người của Đại Lý Tự và Đô Sát Viện lựa chọn.

Đang bàn tán sôi nổi, nội quan đã tới truyền chỉ, bên cung Càn Thanh triệu Phó Vân Anh vào cung gấp.

Nàng chắp tay chào Tề Nhân và mấy người còn lại, theo nội quan vào cung.

Quan viên Lễ Bộ và các vị các lão cũng lục tục tới nơi, Chu Hòa Sưởng đang tiếp kiến cấp dưới mà Đô Sát Viện phó đô ngự sử phái về kinh sư trong chính đường, bọn họ đứng ngoài điện hàn huyên, hỏi thăm nội quan xem có
chuyện gì.

Người hỏi chuyện là Vương các lão, nội quan không dám giấu giếm, đáp: "Nghe nói phó đô ngự sử đã nắm được chứng cứ tổng đốc Quảng Đông thông đồng với giặc Oa, đưa về đây rồi ạ."

Mọi người nhíu mày.

Lúc này, trong điện vang lên tiếng chén trà rơi xuống đất, sau đó là tiếng đế vương tức giận gầm lên.

Mấy vị đại thần nhìn nhau, xưa tính nết Chu Hòa Sưởng vẫn rất ôn hòa, chưa bao giờ tỏ ra giận dữ thế này. Vương các lão, Diêu Văn Đạt và Uông Mân thì thầm nói chuyện với nhau, bàn luận xem vì sao Hoàng đế tức giận. Vụ tổng đốc Quảng Đông thông đồng với giặc Oa là chuyện mà mọi người đã biết được từ trước, không phải là bí mật, Hoàng đế hẳn sẽ không tức giận tới mất kiểm soát vì việc này. Nhất định còn có chuyện gì khác khiến Hoàng đế nổi giận.

Trong lúc mọi người còn đang nghi ngờ, nội quan đã đi ra, mời bọn họ vào điện. Mọi người nhìn nhau, vô cùng ăn ý, đồng loạt lui về phía sau mấy bước. Vì thế mà người có chức quan thấp nhất, vốn dĩ đứng ở cuối cùng là Phó Vân Anh lại tự nhiên trở thành người đi đầu.

Nàng ngẩng đầu, nhìn quanh một lượt. Uông Mân cười tủm tỉm nhìn nàng nói: "Hoàng Thượng truyền triệu cậu kìa, còn không mau vào đi!"

Khóe miệng Phó Vân Anh run run, bước vào nội điện.

Không khí trong điện ấm áp, lư hương bằng vàng đốt hương trầm, mùi hương xộc thẳng vào mũi.

Mấy lực sĩ mặc áo bó tay đang quỳ trên mặt đất, đầu gục xuống.

Trước bàn, Chu Hòa Sưởng đầu đội kim quan, thân mặc một bộ thường phục bó tay màu xanh ngọc thêu hình rồng, hai vai thêu mặt trời và mặt trăng, trong tay là mấy quyển tấu chương đã được mở ra, mặt mày tối sầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp