Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 150-2: (một) (2)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh đi vào, khom người hành lễ.

Nhìn thấy nàng, sắc mặt Chu Hòa Sưởng buông lỏng một chút, hắn nói: "Đệ lại đây xem cái này đi."

Nàng tới gần vài bước, nhận tấu chương đọc kỹ.

Tấu chương là do phó đô ngự sử và Thôi Nam Hiên viết, báo cáo chi tiết về chuyện mấy năm nay tổng đốc Quảng Đông thu nhận hối lộ, dung túng cho cướp biển, tự ý thu nhận người nước ngoài. Trong đó, điều đáng ghê tởm nhất là tổng đốc Quảng Đông lại cấu kết với các gia tộc lớn ở địa phương, thông đồng với cướp biển, cướp bóc các thị trấn vùng duyên hải. Trong những lần mà Quảng
Đông từng báo cáo lên triều đình trước đây về chuyện giặc Oa xâm phạm biên giới có một nửa thực ra là do hành động của cướp biển.

Những kẻ gọi là giặc Oa vốn dĩ là người Oa, nhưng cướp biển không chỉ có người Oa, còn có những kẻ lưu vong, bọn trộm cướp... trong đó rất nhiều người là người Trung Nguyên.

Đa phần những gia tộc có nhà cao cửa rộng ở vùng duyên hải đều có quan hệ sâu xa với cướp biển. Bọn họ âm thầm mật báo cho cướp biển. Lúc quan phủ phong tỏa vùng duyên hải, bọn họ lén lút cung cấp nước ngọt, đồ ăn cho cướp biển. Dân chúng biết rõ những kẻ đang hợp tác làm ăn buôn bán với bọn họ là cướp biển nhưng chỉ cần có tiền, ai quan tâm chúng làm nghề gì, cứ lấy được tiền vào tay rồi tính.

Trong tấu chương, Thôi Nam Hiên dùng một câu để miêu tả mối quan hệ giữa cướp biển và cư dân vùng duyên hải:
Ở các tỉnh vùng duyên hải, không có ai không thông đồng với cướp biển!

Tại sao giặc Oa có thể nhiều lần tiến quân thần tốc như vậy? Vì sao bọn chúng luôn có thể biết trước hướng đi của quan phủ?

Bởi vì không chỉ có dân chúng, các gia tộc lớn ở địa phương mà đến cả người của quan phủ đều đã bị cướp biển mua chuộc rồi.

Phó Vân Anh khép bản tấu lại, thảo nào Chu Hòa Sưởng lại nổi giận.

Chu Hòa Sưởng day day ấn đường, thở dài, "Các gia tộc lớn có qua lại với cướp biển, chuyện này Trẫm đã biết từ lâu, điều Trẫm không hiểu chính là: Tại sao dân chúng biết rõ bọn chúng là cướp biển nhưng lại vẫn mật báo cho bọn chúng?"

Phó Vân Anh nói: "Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, đương nhiên là vì lợi ích. Hoàng thượng, đất đai vùng duyên hải không thích hợp cho việc trồng trọt, dân địa phương dựa sông ăn sông, chế độ cấm biển khiến cuộc sống của bọn họ trở nên khó khăn. Hơn nữa, vì lợi ích, lúc nào cũng có người dám làm liều."

Chu Hòa Sưởng cười chua chát, nói: "Dân gian có câu: có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, quả nhiên không sai."

Một lát sau, hắn lại nói tiếp, "Hiện giờ chỉ có thể hy vọng rằng Hoắc đốc sư có thể phất cờ chiến thắng, đoạt lại đảo Song Ngư."

Có đủ các thế lực đang chiếm cứ trên đảo Song Ngư, đầu tiên phải nhổ được cái răng nọc này đã.

Sau khi Hoắc Minh Cẩm lên đường, ngày nào chàng cũng gửi thư về Phó gia. Tuy nhiên, trong thư không đề cập đến chuyện chàng đã đi tới đâu, người bên ngoài đều cho rằng phải tới cuối tháng sau chàng mới đến được Quảng Đông. Phó Vân Anh lại cảm thấy hẳn là đầu tháng là tới được rồi, không có lý do nào khác, đơn giản vì chàng là Hoắc Minh Cẩm.

Chu Hòa Sưởng than thở mấy câu, uống một ngụm trà rồi phất tay ra lệnh cho người của phó đô ngự sử lui ra, sau đó mới bảo các vị các lão vào trong điện.

Bỗng nhiên hắn lại nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, phó đô ngự sử giải mấy người Tiểu Phật Lang Cơ hối lộ tổng đốc Quảng Đông về đấy, đợt trước đệ nói muốn gặp bọn họ phải không?"

Phó Vân Anh cười nói, "Đến vừa đúng lúc!"

Sứ thần Đại Phật Lang Cơ còn đang làm loạn lên, đúng lúc này phó đô ngự sử lại bắt được người Tiểu Phật Lang Cơ, thật đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, đến đúng lúc.

Chu Hòa Sưởng nói: "Trầm sẽ sai người giải những người nước ngoài kia tới Đại Lý Tự, giao cho đệ thẩm vấn."

Mấy người Uông Mân đang đi từ phía đối diện tới, nhìn nàng như thể đang muốn biết điều gì.

Nàng cúi đầu nói khẽ: "Hoàng thượng tức giận lôi đình vì chuyện thông đồng với giặc Oa, những chuyện khác không có vấn đề gì."

Uông Mân nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, lắc đầu bật cười, quay lại nói với những người khác.

Các vị đại thần đều tự hiểu trong lòng, ừm một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Phó Vân Anh một lát. Là người phúc hậu, thảo nào có thể hòa thuận với phe của Vương các lão.

Ra khỏi cung Càn Thanh, Phó Vân Anh cầm công văn Chu Hòa Sưởng tự tay viết mà Cát Tường đã đưa cho nàng, tìm tới Lễ Bộ, hỏi Chu Thiên Tộc: "Ai biết nói tiếng Phật Lang Cơ?"

Chu Thiên Lộc gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Không phải ngươi biết à?"

Phó Vân Anh lườm hắn một cái, "Ta không biết, mấy câu mà ngươi nghe thấy ta nói kia cùng lắm là để hù dọa hai tên sứ thần thôi."

Chu Thiên Lộc há hốc miệng: "Người có uy như thế, lại còn giả vờ giống như vậy, người trong Lễ Bộ đều tưởng ngươi biết đó!"

Cười hồi lâu, hắn lại hỏi: "Sao lại không đi tìm người bên Hồng Lư Tự?"

Phó Vân Anh đáp: "Quan viên Lễ Bộ chuyên lo cho sứ thần các nước phụ thuộc, từng giao tiếp với người Phật Lang Cơ."

Sau khi nói chuyện, Chu Thiên Lộc tìm thấy một chủ sự của Lễ Bộ có thể hiểu được tiếng Phật Lang Cơ, "Hắn biết."

Lễ Bộ chủ sự bị Phó Vân Anh đưa ra khỏi Thiên Bộ Lang, sợ hãi, cắm đầu cắm cổ đi theo nàng, vô cùng căng thẳng, đến thở cũng phải rón rén.

Không cần hỏi cũng biết, vị chủ sự này nhất định thích đọc tiểu thuyết, cho rằng Phó Vân Anh là người hung dữ, không nể nang bất kỳ ai nên lo lắng thấp thỏm. Chu Thiên Lộc nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, bám dai như đỉa, đòi đi theo giúp đỡ. Thấy Lễ Bộ chủ sự sợ hãi như vậy, hắn nháy mắt với Phó Vân Anh, đôi mắt phượng đầy vẻ đa tình.

"Vẫn là ta hiểu ngươi, đúng không?"

Phó Vân Anh không thèm để ý tới hắn, đi thẳng tới chỗ mấy người Phật Lang Cơ.

Quan viên triều đình lúc nào cũng thân thiện, đối xử tử tế với người nước ngoài, nhưng bởi tổng đốc Quảng Đông bị nghi nhận hối lộ, Đô Sát Viện phó đô ngự sử đã sai người áp giải luôn mấy kẻ đút lót người Phật Lang Cơ này vào kinh, không quan tâm bọn họ mắt lam hay mắt lục, mỗi người một bộ xích, suốt dọc đường, toàn bộ việc ăn uống tiêu tiểu đều phải giải quyết trong khoang xe nhỏ hẹp.

Lúc Phó Vân Anh nhìn thấy mấy người Phật Lang Cơ, nàng nhíu mày.

Bọn họ bị nhốt trong một gian chuồng bò, thoạt nhìn lôi thôi lếch thếch, bốc mùi tanh tưởi, quần áo rách bươm dính chặt lên người, những lọn tóc vàng, tóc nâu xoăn xoăn bò đầy rận.

Mấy người truyền giáo này vừa nhìn thấy nàng lại lập tức tỏ ra kích động cuồng nhiệt, quỳ rạp xuống dưới chân nàng.

Binh sĩ canh gác xung quanh lạnh giọng quát bọn họ ngừng lại.

Những người truyền giáo không hề dao động, đôi mắt đỏ bừng, tựa như nhìn thấy vị cứu tinh, có người còn dập đầu với Phó Vân Anh, dùng bàn tay đã bị xiềng xích cọ vào tới mức trầy da tróc thịt khoa đi khoa lại trước ngực, miệng không biết đang lẩm bẩm những gì.

Lễ Bộ chủ sự lui về phía sau hai bước, "Bọn họ như thế này là điên rồi sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, nàng nghe thấy một trong những người truyền giáo nói mấy chữ tiếng Hán, đó là hai chữ thiên sứ.

Nàng đúng là sứ giả của Thiên tử thật, nhưng tại sao mà những người truyền giáo này lại chắc chắn nàng sẽ không làm khó bọn họ cơ chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp