Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 150-3: (một) (3)


1 năm

trướctiếp

Rất nhiều năm sau, cha sứ Bạch Trường Nhạc của nhà thờ lớn ở Triệu Khánh, phủ Quảng Đông nói với các con chiên của ông ta rằng vì đức tin của bản thân, ông ta vượt qua đại dương đi tới quốc gia phồn thịnh mạnh mẽ ở phương Đông này, trải qua mấy lần suýt chết, bao nhiêu khó khăn gian khổ, tuy phải chịu nhục nhã nhiều lần nhưng vì đức tin, ông ta kiên cường bất khuất, nhất định
không chịu từ bỏ. Năm năm mươi tuổi, cuối cùng ông ta cũng tìm được chốn cư ngụ cho mình ở phương nam, giành được thiện cảm của những người đọc sách và buôn bán ở địa phương, hơn nữa còn thành công trong việc thay đổi đức tin của một số vị sĩ tử đã đọc đủ thứ thi thư, có được mười vị giáo đồ (những người cũng theo một tôn giáo). Nhưng mà ông ta còn chưa kịp tạo được chỗ đứng vững chắc cho mình, Hoàng đế đã đột nhiên phái người tới bắt giữ bọn họ, đưa vào kinh.

Vượt qua một chặng đường chẳng khác gì địa ngục, trong số bọn họ đã có mấy người chết trên đường, mấy người còn lại sống trong tuyệt vọng, tất cả đã buông xuôi.

Đúng lúc bọn họ đang nằm trong chuồng cùng với lũ súc vật, lẳng lặng chờ đợi thời khắc mà cái chết tìm đến, vị đại nhân trẻ tuổi đẹp đẽ ấy, người mà người ta đồn là tâm phúc của Hoàng đế, đã đi tới trước mặt bọn họ.

Vị Phó đại nhân này chính là người Trung Nguyên đẹp nhất mà bọn họ từng gặp, da trắng như tuyết, tóc đen nhánh, đôi mắt trong trẻo có thần, mặc một bộ quan bào màu xanh lá, thân cao dong dỏng, tựa như tiên trên trời.

Chính tại thời khắc ấy, Bạch Trường Nhạc và những người bạn của ông ta đều cảm nhận được rằng Thượng đế thực sự tồn tại, dường như bên tai có ai đó nói cho bọn họ biết, vị Phó đại nhân này sẽ là thiên sứ giải cứu cho bọn họ. Khi Bạch Trường Nhạc bảy mươi tuổi, ông ta đã viết một quyển sách, miêu tả lại kỹ càng về những gì mình đã trải Trung Nguyên, trong đó phần về Phó đại nhân được viết thành hẳn một chương. Trong sách, ông ta kể lại rằng khi lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Phó đại nhân đã cảm thấy người nọ không giống người bình thường, trên người ngài ấy có một loại khí chất thần thánh giống như Đức mẹ Maria. Quả nhiên, không lâu sau đó, người đời đều biết Phó đại nhân là một nữ tử kì tài.

Sau khi đọc xong sách của Bạch Trường Nhạc, đại thần trong triều khịt mũi khinh thường, họ bảo Bạch Trường Nhạc đúng là khoác lác, lấy thanh danh của Phó đại nhân để tự thiếp vàng lên mặt mình.

Phó đại nhân sao lại là thiên sứ của người nước ngoài được?

Ngài ấy rõ ràng là người Trung Nguyên đấy!

...

Phó Vân Anh từng ám chỉ với phó đô ngự sử rằng sau khi tìm được mấy người nước ngoài thì không cần khách sáo gì hết, cứ để cho họ nếm mùi đau khổ một chút.

Nàng không ngờ phó đô ngự sử lại làm thật, "một chút" này thực sự quá mạnh mẽ, tàn nhẫn, giết chết luôn mấy người Phật Lang Cơ, mấy người còn lại cũng sống dở chết dở, hoàn toàn trông không ra hình người nữa rồi.

Người Phật Lang Cơ đầu bù tóc rối, biểu cảm kích động, quỳ rạp xuống đất, hôn mặt đất dưới chân nàng. Nàng tránh ra mấy bước, bảo tùy tùng tháo xiềng xích trên người những người Phật Lang Cơ xuống, dẫn bọn họ đi tắm rửa.

Tùy tùng thưa vâng

Lễ Bộ chủ sự cũng đi theo làm phiên dịch. Nàng ngồi dưới gốc cây đinh hương trong đình viện dùng trà, nghe những người khác báo cáo về chuyện bắt giữ người Phật Lang Cơ.

"Đại nhân, thân sĩ ở phía nam có quan hệ rất chặt chẽ với những người nước ngoài này. Sau khi biết những người
nước ngoài này bị bắt, bọn họ cùng kí tên gửi thư xin tha cho người nước ngoài, còn lo lót khắp nơi, nghe nói có mấy vị thân sĩ còn đi theo mấy người nước ngoài, trở nên tin tưởng cái gì đó giáo của bọn họ, còn bỏ tiền giúp bọn họ xây dựng thánh đường."

Chu Thiên Lộc ngồi bên cạnh xen vào hỏi: "Thánh đường là cái gì?"

Người kia cúi đầu đáp: "Thánh đường chính là chùa miếu, đạo quan của người nước ngoài, là địa điểm truyền giáo của bọn họ. Ở Quảng Đông đã có một thánh đường lớn được xây dựng."

Mấy người Phật Lang Cơ được dẫn đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới rồi đi vào bái kiến Phó Vân Anh.

Bọn họ đều có thể nói tiếng Hán một cách thành thạo, cũng đều tự lấy tên tiếng Hán cho mình, biết cách mặc quần áo Trung Nguyên, biết dùng khăn lưới, dùng mũ, hơn nữa rất có hiểu biết về văn hóa lịch sử Trung Nguyên, thậm chí còn biết làm thơ.

Trong đó có một người Phật Lang Cơ tự xung ông ta tên là Bạch Trường Nhạc, nói ông ta rất thân thiết với các thân sĩ ở vùng Giang Nam nên rất ngưỡng mộ văn hóa Trung Nguyên. Ngoài ra ông ta tới Trung Nguyên là để truyền giáo, hoàn toàn là có ý tốt, vô hại.

Phó Vân Anh bật cười.

Đôi mắt màu xanh xám của Bạch Trường Nhạc tỏa sáng lấp lánh, khen nàng khí độ xuất chúng, khiến ông ta vừa nhìn thấy đã bị khí chất của nàng thuyết phục.

Chu Thiên Lộc ngồi bên cạnh cười nhe nhởn. Nói về chuyện mồm mép dẻo quẹo, hắn cảm thấy da mặt mình đã là dày nhất rồi, không ngờ lại còn thua một người nước ngoài, ông già mắt xanh này đúng là không biết xấu hổ!

Phó Vân Anh sai người mang đồ ăn lên, mời mấy người Bạch Trường Nhạc vào bàn dùng bữa.

Bạch Trường Nhạc định khách sáo từ chối mấy câu nhưng bụng lại đã đói tới mức réo ầm ầm. Kể ra ông ta cũng là người thoải mái, cười ha hả, cảm tạ Phó Vân Anh rồi mời những người còn lại cùng ăn.

Mấy người họ ăn ngấu ăn nghiến như gió cuốn mây tan, ăn sạch bách một nồi mì gà lớn.

"Đa tạ đại nhân khoản đãi." Sau khi ăn no, Bạch Trường Nhạc nói lời cảm tạ với Phó Vân Anh rồi lại bắt đầu khen nàng tới tấp.

Bạch Trường Nhạc ở phương nam mấy năm, chẳng học được gì, nhưng mấy câu khen người thì học được cả đống.

Phó Vân Anh xua tay, nói: "Nếu như các ngươi đã biết rõ văn hóa Trung Nguyên, vậy thì ta cũng không rào trước đón sau làm gì cả, các ngươi hối lộ tổng đốc Quảng Đông, tự ý định cư, theo luật thì phải chém đầu."

Mấy người truyền giáo rùng mình sợ hãi. Bạch Trường Nhạc vội vàng đứng dậy rồi nói: "Phó đại nhân, xin tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi không biết tổng đốc đại nhân chưa trình báo chuyện về chúng tôi lên cho Lễ Bộ biết, còn tưởng rằng chúng tôi đã được cho phép. Chúng
tôi tới đây là có ý tốt, không dám làm trái luật pháp của quý quốc, chuyện này tất thảy đều là hiểu lầm mà thôi."

Phó Vân Anh mỉm cười nói tiếp: "Người Phật Lang Cơ trên đảo Song Ngư bá chiếm lãnh thổ triều ta, tàn sát thương nhân người Hoa ở vùng duyên hải, các ngươi có biết chuyện này không?" Nói đến cuối còn kéo dài âm điệu, "Nếu điều tra ra các ngươi cấu kết với thương nhân Phật Lang Cơ, lập tức chém đầu không cần xét xử thêm!"

Bạch Trường Nhạc giật mình, chỉ lên trời thề thốt rằng bọn họ là người truyền giáo, cũng từ bi giống như tăng nhân Trung Nguyên vậy, tuyệt đối sẽ không làm hại người dân vô tội, những thương nhân người Phật Lang Cơ ban đầu ở trong nước cũng đã mang tội ác đầy mình, không có liên quan gì tới bọn họ cả!

Đương nhiên Phó Vân Anh không tin. Những người truyền giáo này có thể hòa mình với những thân sĩ ở Giang Nam, chắc chắn không chỉ dựa vào tri thức uyên bác và thái độ nhiệt tình của họ không mà thôi. Từ xưa đến nay, thương nhân giết người, người truyền giáo truyền giáo, tuy nhìn thì có vẻ ai làm việc nấy, không liên quan đến nhau nhưng thực ra cũng giống như củ sen vậy, dẫu ngó sen có bị đứt lìa thì những sợi tơ trong đó vẫn còn dính liền với nhau.

Đợi tới khi mấy người Bạch Trường Nhạc đều đã thề độc, nàng chầm chậm nói: "Đương nhiên là ta tin các ngươi, nhưng Hoàng thượng không tin, các vị các lão cũng không tin. Các ngươi giống nhau cả, đều là tóc vàng mắt xanh, đều đến từ hải ngoại, người Trung Nguyên căn bản chẳng có cách nào để phân biệt các ngươi, các ngươi định làm gì để chứng minh bản thân mình không có liên quan gì đến đám thương nhân người Phật Lang Cơ kia đây? Chỉ dựa vào mấy câu biện bạch này thôi, làm sao khiến người khác tin tưởng được?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp