Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 150-5: (một) (5)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh nhíu mày.

Nàng vào cung cầu kiến Chu Hòa Sưởng. Chu Hòa Sưởng sai người đi tìm toàn bộ công văn tài liệu về những lần xuống Tây Dương năm đó để so sánh với bản đồ của Bạch Trường Nhạc.

Nội quan đi cả buổi, lúc trở về phục mệnh lại quỳ bịch một tiếng xuống mặt đất, run rẩy, "Bẩm Vạn Tuế gia, những công văn đó... Nô không lấy được."

Chu Hòa Sưởng nhíu mày.

Nội quan giải thích nguyên do, tất cả những hồ sơ liên quan tới việc xuống Tây Dương đều đã bị Vương các lão hạ lệnh trông giữ, không có mệnh lệnh của Vương các lão thì không ai lấy nổi.

Chu Hòa Sưởng tốt tính, không tức giận, lại sai người tới tìm Vương các lão đòi chìa khóa.

Lần này hắn phái Cát Tường thay mặt mình đi truyền lệnh.

Cát Tường đi một canh giờ liền, lúc về cũng giống y như nội quan kia, chân run lẩy bẩy, quỳ xuống dập đầu mấy cái thật vang.

Vương các lão không chịu đưa chìa khóa. Mặt Chu Hòa Sưởng hơi biến sắc, không cẩn thận làm đổ nghiêng chén trà trong tay, nước trà nóng bỏng sánh ra, tay áo thường phục ướt đẫm một nửa.

Mấy nội quan xung quanh hoảng sợ, vội vàng chạy tới dọn dẹp.

Có người lấy thuốc mỡ bôi vết bỏng tới, định bôi cho Chu Hòa Sưởng, hắn xua tay, ý bảo bọn họ lui ra ngoài.

Phó Vân Anh nhìn về phía cánh tay lộ ra dưới tay áo vừa được xắn lên, tay bị bỏng đỏ cả lên.

"Hoàng thượng bớt giận, hành động này của Vương các lão cũng không phải là cố tình đối địch với Hoàng thượng."

Chu Hòa Sưởng không nói lời nào, thở hắt ra, mở hộp bạc, dùng ngón tay lấy một ít thuốc mỡ ra, bôi lên cánh tay, đau đến mức nhíu mày, xuýt xoa.

Phó Vân Anh nói tiếp: "Tuy xuống Tây Dương sẽ phô bày được uy phong của chúng ta, nhưng mỗi lần đi ra ngoài như thế sẽ tiêu phí mấy chục vạn lượng thuế ruộng, chặt không biết bao nhiêu cây lấy gỗ đóng tàu, hiện giờ quốc khố thiếu thốn. Vương các lão cũng chỉ suy xét cho dân sinh mà thôi."

Chu Hòa Sưởng nâng cánh tay mình lên, nhìn nàng, ra vẻ đáng thương, "Vân ca nhi, tay ta đau quá."

Phó Vân Anh nghẹn lời, không nói gì. Thấy nàng câm nín, Chu Hòa Sưởng xì một tiếng rồi cười, lắc lắc tay trước mặt nàng, "Được, ta không tức giận nữa."

Rồi hai người lại nói tiếp chính sự.

Phó Vân Anh kiến nghị để quan viên Hộ Bộ đi tìm Vương các lão đòi chìa khóa. Mấy ngày nay Hộ Bộ tính toán, càng tính càng thấy việc buôn bán trên biển cũng có thể kiếm được tiền, bọn họ bắt đầu thay đổi thái độ, cho rằng đầu tiên có thể bỏ cấm biển ở đảo Song Ngư, biến đảo Song Ngư thành cảng lớn nhất ở phía đông nam, như thế hàng hóa của vùng Giang Nam như tơ lụa, vải vóc, đồ
sứ sẽ không phải lo tới nguồn tiêu thụ, ngoài ra còn có thể ngăn chặn cướp biển ở mức độ nhất định.

Chu Hoa Sưởng ừ một tiếng, sai người dưới đi làm.

Tiếp theo nói đến chuyện đê điều, chuyện này Phó Vân Anh không rành rẽ lắm, không nói gì thêm, chỉ đề cử mấy người cho hắn chọn.

Trước khi xin phép ra về, nàng ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Chu Hòa Sưởng.

Da hắn vẫn trắng bóc như cũ, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, mặt mày có vẻ hơi uể oải. Tay phải gác trên bàn, chỗ mới bôi thuốc mỡ vẫn đỏ bừng.

Lúc nãy hắn kêu đau tay cũng không có vẻ như là nói đùa.

Nàng cúi đầu, ôn hòa nói: "Hoàng thượng, ngài còn trẻ, mới vừa lên ngôi chưa lâu, không thể chuyện gì cũng có
thể như ý, ngài có lòng thương dân, có sự khoan dung rộng lượng, đó là cái phúc của dân chúng. Đường chỉ có thể đi từng bước một, trị quốc cũng vậy, vội vã cũng không được. Lão tiên sinh và những người khác tuyệt đối không có ý coi thường ngài, ngài không nên nóng vội, lại càng không nên vì thế mà ủ dột đau buồn."

Cánh tay phải bị thương của Chu Hòa Sưởng run lên, có vẻ chấn động, ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn nàng hồi lâu.

Nàng khom người đứng trước bàn, hắn không nhìn thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ có thể nhìn chiếc mũ trên đầu nàng. Chiếc bình đựng nước bằng đồng trong góc tường truyền lại tiếng nước tí tách.

Một lúc lâu sau, khóe miệng Chu Hòa Sưởng cong lên, khẽ nói: "Ta biết rồi."

Hắn đứng dậy, đi tới trước mặt Phó Vân Anh, đặt tay lên vai nàng, bảo nàng ngẩng đầu, nháy mắt với nàng, "Đệ đừng lo lắng, từ trước đến nay ta luôn rất khoan dung với chính mình."

Làm đến tận Hoàng đế rồi, có cái gì không vui chứ. Hắn thực sự vui vẻ thoải mái, tuy rằng thi thoảng cũng sẽ phiền muộn về chuyện quốc sự nhưng đa phần thời gian vẫn cứ vui vẻ.

Cũng giống như hồi hắn làm một Thế tử vô tư lự ở phủ Võ Xương, khi còn nhỏ, bệnh tật tra tấn hắn nhiều năm, cả đời không thể ra khỏi Hồ Quảng một bước nhưng hắn có được tiền bạc của cải mà người khác có làm mấy đời cũng chẳng kiếm ra được, cả đời không lo ăn mặc, thoải mái không phải lo nghĩ, có gì mà không thỏa mãn chứ?

Giờ hắn làm Hoàng đế, hắn có thể tự quyết định rất nhiều việc, để cho ông già có thể được tự do bay nhảy khắp nơi, làm chỗ dựa cho Vân ca nhi, mỹ nhân trên đời này hắn chọn ai cũng được, còn giàu có hơn hồi ở phủ Võ Xương, nhiều quyền thế hơn nữa, hắn vui lắm chứ!

Thấy mắt Chu Hòa Sưởng cong lên, cười tươi đến mức lộ ra cả hàm răng trắng, Phó Vân Anh thầm thở dài một hơi.

Có lẽ trước đó không nên lo lắng cho hắn.

...

Thời tiết dần dần ấm lại.

Phó Vân Chương đi ra khỏi thành làm mấy việc. Trên đường trở về thành, trong lúc lơ đãng, ý nhìn thấy trên vó ngựa dính một chút màu xanh lá.

Không biết khi nãy quẹt vào đâu.

Sắp tới cổng thành, y siết chặt dây cương xuống ngựa.

Tùy tùng nhận lấy roi ngựa từ tay y, cười nói: "Gia, khi nãy trên đường thấy một gánh hát đang tập diễn vở kịch về công tử, có rất nhiều người xúm lại xem lắm ạ!"

Khóe miệng Phó Vân Chương hơi cong lên, nụ cười nhàn nhạt chỉ lướt qua trong chốc lát.

Tùy tùng biết y như vậy là đang cười. Lúc ở bên ngoài y rất lãnh đạm, rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, động tác như vậy là hiếm có lắm rồi.

Phó Vân Chương khép chặt hai vạt sưởng y, hỏi: "Kịch gì thế?"

Tùy tùng vội đáp: "Đương nhiên là kịch công tử giải oan cho dân rồi, vừa nãy là diễn tới đoạn công tử cầm Thượng Phương Bảo Kiếm chém đầu một hoàng thân quốc thích, người xem đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi."

Phó Vân Chương bật cười.

Mấy câu chuyện lưu truyền trong dân gian càng lúc càng viết thái quá.

Tùy tùng nói tiếp: "Nghe nói phía nam có tiểu thư khuê các ngưỡng mộ công tử, thường viết đàn từ cho công tử nữa!" Những câu chuyện trong đàn từ phần lớn phức tạp uyển chuyển, trong số tác giả có rất nhiều người là tiểu thư khuê các trong các gia đình thân sĩ ở Giang Nam, lớn lên trong sự hun đúc của thi thư lễ nhạc. Những câu chuyện này đa phần kể về nỗi vui buồn tan hợp của tài tử giai nhân.

Phó Vân Chương lắc đầu, nếu Anh tỷ nhi biết mình bị đưa vào câu chuyện đàn từ, yêu đương với giai nhân, không biết sẽ có biểu hiện như thế nào.

Y đi phía trước, tùy tùng dắt ngựa theo sau.

Hàng người đi vào thành kéo dài dằng dặc, y là quan viên Hình Bộ, vốn có thể lấy thân phận này để đi thẳng vào
thành, nhưng bình thường y vẫn không muốn gây sự chú ý nên không làm như vậy.

Một đám người đang chờ vào thành đều nhìn thấy Phó Vân Chương, thấy y tuấn tú, khí chất hơn người, không thể nào không liên tục ngẩng đầu nhìn y.

Trên mặt y cũng không có biểu hiện gì, chỉ đứng chắp tay sau lưng.

Lúc này, từ trong đám người bỗng bật ra một tiếng kêu kinh ngạc: "Nhị ca!"

Người phụ nữ vừa kêu lên trông hết sức vui mừng, đẩy người bên cạnh ra, lao về phía Phó Vân Chương.

"Là muội, muội là Phó Dung đây!"

Phó Vân Chương hơi cau mày.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp