Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151: (hai) (1)


1 năm

trướctiếp

Một người phụ nữ trẻ tuổi dùng khăn bao tóc lách qua đám đông chen chúc, lao tới trước mặt Phó Vân Chương.

"Nhị ca ca!"

Phó Vân Chương nhận ra ả, hơi cau mày.

Tùy tùng đứng bên cạnh vội chắp tay nói: "Gia, tiểu nhân không biết ả sẽ xuất hiện ở đây."

Hai tùy tùng khác định kéo Phó Dung đi, ả nắm chặt cánh tay một người trong số họ, hét lên: "Nhị ca ca, huynh thật sự phải nhẫn tâm như thế sao? Muội có lời muốn nói với huynh!"

Phó Vân Chương mặt mày lãnh đạm, quét mắt nhìn xung quanh.

Một người đàn ông tuấn tú lại bị một người phụ nữ trẻ tuổi đeo bám, cảnh tượng này thật sự hấp dẫn ánh mắt
người đi đường, không ít người đang nhìn về phía họ.

Phó Dung vẫn tiếp tục thét chói tai: "Muội biết Anh tỷ nhi lấy chồng rồi!"

Đồng tử Phó Vân Chương co lại, đưa mắt ra hiệu cho tùy tùng.

Tùy tùng hiểu ý, dùng cách không ai nhìn thấy để khiến Phó Dung không lên tiếng được nữa, kéo ả ra khỏi đám đông.

Trong mắt mọi người bên ngoài, hành động của bọn họ không hề thô lỗ, ngược lại còn rất nhẹ nhàng lịch sự, hơn nữa Phó Vân Chương tuấn tú, phong độ hơn người vừa nhìn đã thấy là một công tử có giáo dục dàng hoàng. Ngoài ra Phó Dung mới là người chủ động đi tới. Bởi vậy không có ai chỉ trích bọn họ, mọi người đều cho rằng bọn họ là người quen cũ gặp nhau, định tấp vào lề đường nói chuyện.

Đi được một đoạn, tới khi những người bên cửa thành không nghe được tiếng họ nói chuyện nữa, Phó Vân Chương mới hỏi tùy tùng: "Đồng lõa của ả đâu?"

Tùy tùng đáp: "Gia, ả tới đây một mình, không có đồng lõa."

Phó Dung bị tùy tùng túm chặt, không thể giãy dụa, lúc này cổ họng mới phát ra tiếng cười ha hả, ả lạnh lùng nói: "Nhị ca ca, ngươi yên tâm đi, nhờ phúc của ngươi, chẳng có ai đồng ý đưa ta đi gặp ngươi cả, ta chỉ có thể tự nghĩ cách trà trộn vào thành."

Ả tìm mọi cách vào kinh, mấy người Phó Vân Khải vô cùng cảnh giác, kiên quyết không chịu đưa ả đi cùng. Sau đó ả khóc lóc sướt mướt khiến người hầu Phó gia mất cảnh giác, nhân dịp hắn không để ý lẩn lên thuyền, cứ như vậy trốn trong khoang thuyền âm u tận mấy tháng trời!

Khó khăn lắm mới tới được kinh sư, người Phó gia lại nhanh chóng tìm ra ả, đưa ả về lại Hồ Quảng. Ả phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ, bị người ta lừa, suýt nữa đã bị bán vào chỗ dơ bẩn, cũng may người ở huyện Hoàng Châu ai cũng biết mặt ả, không dám thấy chết không cứu, lại đưa ả về lại trong huyện.

Tất thảy những chuyện này đều do Phó Vân Chương hại ả! Dựa vào cái gì mà tất cả mọi người đều nghe lời y chứ?

Lúc triều đình tổ chức tuyển tú, cô cô cho ả năm ngàn lượng bạc, giúp ả lo lót quan hệ, suýt nữa là ả đã được chọn rồi! Chỉ cần được chọn, ả có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, vào cung làm nương nương. Nếu không phải Phó Vân Chương xen vào chuyện của người khác, quấy nhiễu kế hoạch của ả và cô cô, sao ả có thể lưu lạc tới cảnh chỉ có thể gả cho một thằng nhà quê cơ chứ?

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, gã thái giám kia đã đảm bảo, chỉ cần năm ngàn lượng thì nhất định có thể khiến cho ả được chọn...

Những cảnh gặp phải mấy năm nay lần lượt hiện lên trong đầu, đôi mắt Phó Dung dần đỏ ngầu, cười dữ tợn, "Nhị ca ca, đây là ý trời, trời còn thấy ta đáng thương, cuối cùng đã khiến ta gặp lại ngươi!"

Phó Vân Chương vẫn tỉnh bơ như không, cũng chẳng thèm nhìn ả tới một cái, lạnh lùng ra lệnh cho tùy tùng: "Đưa về Hồ Quảng đi, lần này thì nhớ nhốt lại, canh giữ cho cẩn thận."

Tùy tùng thưa vâng.

Nhớ tới những ngày tháng bị nhốt lại ở quê, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay lần trước, Phó Dung run cầm cập, ngón tay cũng co rút lại, "Không, ngươi không thể nhốt ta lại được!"

Đầu tiên ả sợ hãi, sau đó đột nhiên cười to, "Ngươi dựa vào cái gì mà quản thúc ta chứ. Ta mới là tiểu thư của Phó gia ngươi chẳng là cái gì hết! Ngươi chỉ là cái giống hèn mọn nhà tá điền thấp kém mà thôi!"

Phó Vân Chương ngước mắt lên, trong đáy mắt bỗng nhiên xuất hiện một mạch nước ngầm cuồn cuộn.

Phó Dung đẩy tùy tùng ra, bước lên phía trước mấy bước, nắm lấy tay áo y, "Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Nếu
như không phải năm đó cô cô sinh con gái, nhất định phải nhận nuôi một đứa con trai mới có thể giữ được tòa nhà thì cả đời này của ngươi chỉ có số làm ruộng thôi! Ngươi mà cũng xứng làm nhị thiếu gia của Phó gia á? Ngươi sinh ra chính là người hầu của Phó gia! Sinh ra đã
mang cái vận mệnh để người ta chà đạp!"

Cô cô là phu nhân của Phó gia, gia sản của Phó gia vốn thuộc về cô cô và biểu tỷ, Phó Vân Chương là do cô cô nhận nuôi, vốn là một gã nô tài mà thôi! Hiện giờ y uy phong như vậy, tất cả đều là do cô cô cho y!

Ánh mắt Phó Vân Chương tối lại, y trầm mặc, mãi chẳng nói lời nào.

Nơi cửa thành, tiếng gió gào thét, y đứng cạnh đường lớn, gió thổi tung vạt áo, mặt gần như dại ra, dại ra một cách bình tĩnh. Mấy người tùy tùng đưa mắt nhìn nhau,
nghe được một bí mật như vậy, không biết nên phản ứng thế nào cho phải. Nghĩ ngợi một chút, họ đành lui về sau
mấy bước.

Phó Dung nhếch môi, cười một nụ cười tàn nhẫn, nói tiếp: "Một lượng ba tiền năm phân bạc, cha ta vẫn còn nhớ rõ lúc cô cô mua ngươi tốn bao nhiêu tiền đấy, chính tay cha ta đã đưa cho mẹ đẻ ngươi số tiền ấy! Nếu chẳng phải cô cô ta nuôi ngươi lớn lên, cho ngươi cái thân phận
thiếu gia của Phó gia, ngươi có thể đi học không? Có thể tham gia khoa cử không? Có thể làm thám hoa không? Phó Vân Chương, ngươi chính là cái giống đê tiện vong ân phụ nghĩa!"

Phó Vân Chương chắp tay sau lưng đứng đó, biểu hiện trên mặt vẫn bình thản, bỗng y quay đầu, ánh nắng hắt lên mặt y, đôi mắt tối đen nặng nề, "Chứng cứ đâu?"

Phó Dung ngây người kinh ngạc. Biết được cái thân thế như vậy mà phản ứng của y vẫn bình thản như thế.

Cứ như thể y vẫn luôn cao cao tại thượng, dùng tư thế bề trên để nhìn xuống ả như nhìn một vai hề nhảy nhót. Không! Phó Vân Chương chỉ là thứ nô tài leo lên mà thôi, bản thân ả mới là tiểu thư thực sự!

Phó Dung dựng thẳng lưng, cười lạnh mấy tiếng: "Ngươi không tin à? Cha ta, mẹ ta đều biết cả, ta đã lén gặp cô cô rồi, cô cô chính miệng thừa nhận! Còn có biểu tỷ ta nữa chứ, người chị mất sớm của ta mới là con gái ruột của cô cô! Tỷ ấy được chôn trong phần mộ tổ tiên nhà chúng ta! Không tin ngươi cứ thử đào mộ tỷ ấy lên mà xem! Còn có cả bà mụ đỡ đẻ nữa, bà ta có thể chứng minh khi ấy cô cô đã sinh ra một đứa con gái!"

Khóe miệng Phó Vân Chương nhếch lên. Hiện giờ y đã biết Phó Dung dựa vào cái gì để đến đây rồi.

"Ngươi cũng biết ta là thám hoa." Y bật cười ra tiếng, "Ai sẽ tin lời nói của ngươi chứ? Toàn bộ Phó gia, huyện Hoàng Châu, phủ Võ Xương, người quen hay không quen, sẽ chẳng ai tin tưởng ngươi hết."

Dính dáng đến lợi ích, dù mọi người có biết y không phải con cháu ruột thịt của Phó gia, chỉ là đứa con của tá điền mà Trần thị nhận nuôi thì thế nào nào? Bọn họ không dám thừa nhận một chuyện như vậy.

Nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Phó Vân Chương, môi Phó Dung run rẩy. Giọng điệu của y ôn hòa, trong mắt vẫn mang ý cười, vẫn giống như công tử phong độ được người người ca ngợi, nhưng ả lại không thể không cảm thấy run rẩy cả người.

Ả chưa được chính mắt nhìn thấy năm đó nhị ca ca đã giải quyết dòng tộc ra sao, nhưng cha và mẹ ả đã nói với ả, khi nhị ca trả thù những kẻ từng ức hiếp y và cô cô, y mới có mười ba tuổi!

Y trở nên bình thản, nhẹ nhàng, khéo léo là chuyện sau này mà thôi.

Ánh mắt mang ý cười của Phó Vân Chương khiến Phó Dung hãi hùng khiếp vía, nhưng sau khi nhớ tới một chuyện, ả nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp