Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151-2: (hai) (2)


1 năm

trướctiếp

Cơn hoảng loạn trôi qua trong nháy mắt, ả cười dữ tợn nói: "Ta đã gặp Hàn thị, mẹ của Anh tỷ nhi, bà ấy nói Anh tỷ lấy chồng rồi, lấy một người rất tốt."

Nụ cười trên mặt Phó Vân Chương bỗng nhiên tắt ngấm, mặt mày lạnh lẽo u ám. Đây chính là nhược điểm của y!

Phó Dung đã đoán được từ trước, quả nhiên ả đánh cược đúng rồi!

"Có phải ngươi thích Anh tỷ nhi không?" Cảm giác được sự mất khống chế về cảm xúc trong nháy mắt của Phó Vân Chương, Phó Dung cười ha hả, "Nhị ca ca à, ta đã biết ngươi không phải con trai của Phó gia từ lâu rồi, Anh tỷ nhi không phải đường muội của ngươi, nhưng ta không nói cho ngươi biết, mãi đến khi nàng ta đi lấy chồng, ta mới nói ra hết sự thật."

Ả hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi, "Là ngươi ép ta thôi, ngươi làm ta phải sống khổ sở, ta làm cho ngươi phải hối hận cả đời! Ngươi có thích nàng ta cũng vô dụng thôi, Anh tỷ nhi lấy chồng rồi!"

Phó Vân Chương cắt đứt con đường tương lai của ả, ả sẽ khiến cho y phải đau đớn cả đời!

Tiếng gió nước xoáy, khoan sâu vào trong tai, cửa thành nơi xa, người người ồn ã.

Phó Vân Chương ngẩng đầu nhìn về phía tường thành cao vợi kiên cố, không có phản ứng gì mạnh mẽ, chỉ cười không một tiếng động nhẹ nhàng bật ra hai chữ: "Ngu xuẩn."

Phó Dung trợn trừng mắt, cố hết sức để thể hiện điệu bộ hung hãn, không sợ hãi, nhưng đứng trước sự bình tĩnh lãnh đạm của Phó Vân Chương, ả chỉ được cái mẽ ngoài, "Ta nói cho ngươi biết, ta có chứng cứ, ngươi không thể làm gì ta đâu, nếu không sẽ có người tiết lộ bí mật về thân thế của ngươi ra ngoài đấy!"

Sắc mặt Phó Vân Chương không hề thay đổi, không nhìn về phía đó nữa, giơ tay lên.

Mấy người tùy tùng vẫn chờ đợi cách đó không xa, luôn luôn chú ý động tĩnh bên này, nhìn thấy động tác của y, lập tức chạy tới, bẻ quặt cánh tay Phó Dung ra sau lưng.

Khi nãy ở chỗ đông người, tạo ra động tĩnh quá lớn cũng không hay, nhưng giờ họ lấy thẻ bài bên hông ra, khống chế Phó Dung như đang truy bắt phạm nhân, lấy giẻ nhét vào miệng ả, khiến ả không nói năng gì được nữa. Vệ binh canh gác tới dò hỏi, tùy tùng chỉ cần dăm ba câu đã đuổi được họ đi.

Phó Dung toát mồ hôi lạnh, vừa kinh sợ vừa phẫn nộ, không ngừng giãy giụa. Phó Vân Chương cúi đầu nhìn ả, ánh mắt như thể có lẫn vụn băng, không có một chút ấm áp.

"Trông coi ả cẩn thận."

Tùy tùng khom người thưa vâng, kéo Phó Dung đi.

Vào thành, tùy tùng dẫn ngựa tới trước mặt Phó Vân Chương, mời y lên ngựa. Y nhận chiếc roi mềm, leo lên lưng ngựa, không biết có phải do thất thần hay không mà bước hụt một bước.

Con ngựa giật mình hí vang, giơ móng trước lên, định hất Phó Vân Chương xuống đất!

Đám tùy tùng sợ hãi, mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy về phía trước, đỡ lấy Phó Vân Chương, ba chân bốn cẳng dìu y xuống ngựa.

"Gia, cẩn thận!"

Mấy đôi tay từ các hướng khác nhau đồng loạt vươn tới, Phó Vân Chương rơi xuống đất nhưng cũng vừa may vẫn
đứng vững.

Một tùy tùng cẩn thận trấn an con ngựa, những người còn lại xúm lại quanh Phó Vân Chương, thử hỏi: "Gia? Ngoài
không sao chứ?"

Phó Vân Chương ngẩng đầu, hơi thở hơi rối loạn, đôi mắt trống rỗng mênh mang tựa như sáng sớm mùa thu bị lớp sương mờ vô bờ bao phủ.

Đám tùy tùng chưa bao giờ thấy y lộ ra biểu cảm ngơ ngác mịt mờ tới vậy, không khỏi lo lắng trong lòng.

Một lát sau, Phó Vân Chương lấy lại tinh thần, nhắm mắt lại, vứt roi mềm sang một bên, "Không cưỡi ngựa nữa."

Lập tức có người đi thuê xe ngựa.

Phó Vân Chương khom lưng bước vào khoang xe. Trước khi buông mành, y đột nhiên hỏi tùy tùng: "Một lượng ba tiền năm phân bạc có thể mua được cái gì?"

Tùy tùng gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu rồi đáp: "Gia, một lượng ba tiền năm phân bạc có thể mua được một cuộn vải bông dài hai trượng của phủ Hàng Châu, nếu dùng để mua thịt thì có thể mua được bảy tám mươi cân thịt lợn!"

Phó Vân Chương trầm mặc một lúc lâu, bật cười khe khẽ rồi thả màn xe xuống. Một lượng ba tiền năm phân bạc có thể mua được bảy tám mươi cân thịt, một cuộn vải bông dài hai trượng...

Cũng có thể mua được một đứa trẻ. Trần thị đã dùng một lượng ba tiền năm phân bạc để mua cả đời y từ tay cha mẹ đẻ của y.

...

Phó trạch im phăng phắc. Lúc đi lại, người hầu kẻ hạ cố gắng đi thật nhẹ chân, lúc nói chuyện cũng cố nói thật
khẽ, sợ quấy rầy hai người đang ôn thi là Viên Tam và Phó Vân Khải.

Sắp tới kỳ thi hội, để tránh bị nói ra nói vào, đám người ồn ào chuẩn bị dự thi kia đã dọn ra ngoài ở.

Viên Tam và Phó Vân Khải tĩnh tâm lại, tập trung học hành, sắp không kịp tới nơi rồi.

Liên Xác bảo y: "Công tử trở về rồi vào thư phòng đọc sách ạ."

Y không biết bản thân mình muốn gặp Phó Vân Anh làm gì, chỉ lặng lẽ thả bước đi vào.

Thời tiết dần trở nên ấm áp, tấm bình phong ở phía nam thư phòng đã bị gỡ xuống, nàng xưa nay vẫn thích không
gian rộng, toàn bộ hành lang nhìn ra sân, vừa mới bước vào ngạch cửa là đã có thể nhìn thấy cảnh trong thư phòng.

Nàng ngồi trước bàn viết, tóc được vấn lên bằng vải gấm, thân mặc một bộ trực thân cổ chéo màu xanh lá thêu mây
chìm, lúc viết chữ, cổ tay áo vén lên rất cao, trên eo đeo bài ngà mấy thứ túi thơm, ngọc bội, có vẻ như mới trở về từ nha thự, chưa kịp thay quần áo.

Nước hồ trong viện lăn tăn gợn sóng, những tia nắng vàng nhàn nhạt chiếu xuống hồ lại được hắt lên tường, bóng nước đong đưa. Nàng ngồi trong thư phòng tối tăm, một vạt nắng sáng ngời rọi lên bàn, chiếu sáng nửa sườn mặt nàng.

Lúc mặc nam trang, nàng không động vào lông mày, người cao dong dỏng, lưng thẳng, từng hành động cử chỉ đều không toát ra chút khí chất của thiếu nữ nào, thoạt nhìn chỉ thấy sôi nổi hăng hái, thanh tú tuấn dật.

Chỉ có hôm đó, khi mặc đồ nữ, đó là lần đầu tiên nàng vẽ lông mày.

Phó Vân Chương đứng ở góc quanh hành lang, cách một mặt hồ an tĩnh, phóng tầm mắt nhìn về phía bóng nàng
đang ngồi trong phòng.

Một lát sau, hành lang vang lên tiếng bước chân, Kiều Gia đi vào trong phòng, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, giao cho Phó Vân Anh.

Nàng đặt bút xuống, nhận thư mở ra đọc kỹ, lông mày cong lên, có vẻ như đang cười.

Kiều Gia đứng đó không đi.

Nàng đọc thư xong, trải một tờ giấy khác ra, đặt bút viết chữ.

Phó Vân Chương biết nàng đang viết thư hồi âm cho Hoắc Minh Cẩm.

Một người như Hoắc Minh Cẩm hẳn phải không hề vướng bận, không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt mới phải, nhưng sau khi vị Hoắc đốc sư này xuất chinh, ngày nào cũng gửi thư về kinh sư một lần, hơn nữa còn yêu cầu sau khi Phó Vân Anh nhận được thư phải gửi thư hồi âm ngay. Có một lần, khi nàng nhận được thư đã là lúc đêm khuya, quên hồi âm, mấy hôm sau, chỉ huy sứ quản lý quân lính ngoài kinh sư đích thân tới tận nhà để xác nhận nàng có an toàn hay không

Từ đó về sau, Phó Vân Anh nhận được thư xong liền lập tức viết thư hồi âm cho Hoắc Minh Cẩm khỏi lo lắng.

Phó Vân Chương thất thần một lát, bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền lại.

Kiều Gia rời khỏi thư phòng, đi về phía y, quan sát y hồi lâu, "Ngài tìm công tử a?"

Phó Vân Chương không tiếp tục nhìn Phó Vân Anh chăm chú như trước, "Hoắc đốc sư gửi thư à?"

Kiều Gia gật đầu nói: "Nhị gia đã đến Quảng Đông, tất thảy bình an, công tử rất vui."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp