Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151-3: (hai) (3)


1 năm

trướctiếp

Ngoài miệng nàng chưa nói gì cả nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ tới Hoắc Minh Cẩm, Phó Vân Chương từng nhìn thấy nang đua tay trên bản đồ rất nhiều lần, vẽ lại ký hiệu ở những nơi đại quân đã đi qua.

Y rũ mắt xuống, ừm một tiếng, xoay người rời đi. Bước chân hơi loạng choạng.

Thấy mặt mày y tái nhợt, Liên Xác không dám lên tiếng, cũng không dám đi cách y quá xa, cắm đầu cắm cổ đi theo y.

Bước qua cửa tròn, chuyển qua khúc quanh hành lang.

Sắp tới viện của y rồi.

Bước chân Phó Vân Chương bỗng khựng lại, tay đặt lên ngực, bỗng có một cảm giác tanh ngọt trào lên trong cổ họng. Bả vai y run lên, cúi người ngã quỵ lên hành lang sơn xanh, hầu kết chuyển động, oa một tiếng, bên môi tràn ra tơ máu đỏ tươi.

"Gia!"

Liên Xác sợ đến mức lạc cả giọng, lao tới trước mặt y, tay run run định lau cho y. Phó Vân Chương đẩy hắn ra, ngồi dựa vào lan can, vội vàng đưa tay lên gạt, xóa đi vết máu bên miệng. Nhìn chằm chằm vết máu tươi trên mu bàn tay, ngơ ngẩn thất thần một lát.

Nước mắt Liên Xác trào ra, hắn khóc lóc nói: "Gia, tiểu nhân đi mời thầy thuốc!" Vừa định đi, tay áo đã bị kéo lại, Phó Vân Chương giữ chặt lấy hắn, khe khẽ lẩm bẩm: "Không... Đừng nói cho muội ấy..."

Liên Xác lau nước mắt, "Được, tiểu nhân biết rồi, tiểu nhân không nói, không để những người khác biết đâu..."

Hắn đỡ Phó Vân Chương về phòng, tìm đơn thuốc trước kia, len lén sắc thuốc.

Đến tối, đến giờ ăn, Phó Vân Anh không thấy Phó Vân Chương đâu.

Hỏi người hầu, người hầu đáp hôm nay Phó Vân Chương đi ngoại thành về, hơi mệt, ăn một bát mì trước, giờ đã ngủ rồi.

Phó Vân Anh có việc muốn bàn bạc với Phó Vân Chương, nhưng mà mấy ngày nay vẫn chưa có cơ hội nào để nói chuyện lâu lâu với y, nàng nói với người đang bê một bát canh chua hoành thánh bên cạnh là Phó Vân Khải, "Cửu ca, sáng mai mà thấy nhị ca thì giữ huynh ấy lại giúp muội nhé, muội có việc muốn nói với huynh ấy."

Phó Vân Khải nuốt một ngụm cạnh chua to, bỏng miệng xuýt xoa, gật đầu đồng ý.

Sáng ngày hôm sau, Phó Vân Khải chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Phó Vân Chương xuất hiện. Hắn nôn nóng đi

sang viện của y xem thế nào, mới vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc.

Liên Xác và mấy người khác đang xúm lại quanh giường đi tới đi lui, lo lắng không biết phải làm sao.

Phó Vân Khải kinh hãi không nói nên lời, xông thẳng vào phòng ngủ, vén màn lên đã thấy Phó Vân Chương nằm trên gối, mặt vàng như sáp, môi trắng bệch. Hắn quay lại túm lấy Liên Xác, lạnh giọng hỏi: "Có chuyện gì thế này? Nhị ca ngã bệnh sao?!"

Liên Xác biết phen này không giấu nổi nữa, nghẹn ngào nói: "Hôm qua sau khi trở về, gia hôn mê bất tỉnh, uống thuốc cũng không thấy đỡ."

Phó Vân Khải nổi giận đùng đùng, "Tại sao lại giấu giếm không chịu nói? Còn không đi mời thầy thuốc đi!"

Liên Xác hơi do dự, "Gia nói..."

Phó Vân Khải xua tay, "Nói cái rắm! Mau mau cưỡi ngựa đi mời thầy thuốc!"

Bên này ầm ĩ như thế, người hầu kẻ hạ không dám giấu giếm nữa. Phó Vân Anh dạy sớm sắp xếp lại công văn nên cũng nhanh chóng biết tin, đích thân tới thăm.

Liên Xác khóc nức nở kể chuyện ngày hôm qua, "Gia xưa nay vẫn vậy, nói không phải bệnh nặng, không cần báo cho ngài biết, cứ dựa theo đơn thuốc mà Trương đạo trưởng khai, sắc uống là được."

Phó Vân Anh ngồi bên mép giường, khẽ cau mày, nhận chiếc khăn mà thị nữ đã vắt khô, lau mồ hôi lạnh trên trán cho Phó Vân Chương.

Mặt mày y trầm tĩnh, yên bình, như thể đang ngủ.

Tùy tùng theo Phó Vân Chương ra ngoài ngày hôm qua đều bị gọi tới.

Phó Vân Chương bảo thị nữ trông nom bên giường, ra khỏi phòng ngủ rồi hỏi: "Mấy ngày nay nhị ca đi đâu, gặp ai?"

Đề cập tới thân thế của Phó Vân Chương, tuy chỉ nghe được một câu nhưng mấy người tùy tùng cũng biết việc này rất quan trọng, đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, chỉ nói sơ sơ: "Hôm qua có một người em gái trong tộc ở quê của gia tên là Phó Dung tới dây dưa, gia sai người nhốt ả lại."

Phó Dung à?

Phó Vân Anh nhíu mày, người này không phải đã bị đưa về Hồ Quảng rồi hay sao? Sao lại xuất hiện ở phương bắc thế này?

Kiều Gia mời vị thái y thường khám bệnh cho Phó Vân Anh tới. Ông ta nhìn sắc mặt và bắt mạch cho Phó Vân

Chương xong, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nguy hiểm rồi đây, nhưng lại có một cái gì đó rất khó nắm bắt, ngay lúc này ta chưa thể nói chính xác được."

Phó Vân Anh lấy đơn thuốc của Trương đạo trưởng ra rồi nói: "Đây là đơn thuốc mà Trương đạo trưởng trong cung đã khai, thuở thiếu niên nhị ca ta học hành khắc khổ, hết ngày nọ đến đêm kia, chong đèn thâu đêm, không kịp giữ gìn, không may mắc phải chứng bệnh này, mấy năm nay vẫn uống thuốc của Trương đạo trưởng."

Trương đạo trưởng là tiên sư của hoàng thất, thái y không dám coi thường, nhận lấy đơn thuốc đọc kỹ, suy nghĩ một hồi, mủn cười nói: "Không hổ là tiên sư, đơn thuốc này đã giải tỏa được chỗ bế tắc của lão hủ."

Phó Vân Anh quay sang nhìn Phó Vân Chương đang ngủ say, "Có nguy kịch lắm không?"

Thái y lắc đầu, cân nhắc rồi nói: "Cái này cũng không chắc chắn được, đầu tiên cứ uống thuốc theo đơn này, có lẽ sẽ đỡ thôi."

Sắc mặt Phó Vân Anh hơi tối lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp