Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151-4: (hai) (4)


1 năm

trướctiếp

Lúc Phó Vân Chương tỉnh lại, y ngửi thấy một mùi hương thanh thanh ngòn ngọt.

Thứ mùi này không giống mùi thuốc. Trước kia trong phòng y luôn tràn ngập một thứ mùi thảo dược, nói là dễ chịu thì không phải là dễ chịu nhưng nói là khó chịu thì cũng không phải. Hiện giờ mùi hương quanh quẩn quanh chóp mũi y lại ngòn ngọt.

Y mở choàng mắt.

Trong phòng sáng trưng, cửa sổ mở một cánh, ánh sáng xuyên thấu qua song cửa sổ họa tiết như ý đi vào phòng, hắt xuống mặt đất tạo thành bóng sáng mông lung, đến màn cũng đã được mắc lên móc câu bằng đồng.

Phó Vân Anh ngồi xếp bằng trên giường La Hán đọc hồ sơ. Trên chiếc bàn sơn đen ở giữa có hai chồng sách lớn, một chồng là đã đọc, một chồng là chưa xem, nàng cúi đầu nghiêm túc lật từng trang, thi thoảng sẽ đặt bút vẽ một vòng tròn. Trên bàn cao trước cửa sổ đặt một vại quả tươi thật lớn, mùi hương phát ra từ chính vại quả đó, mùa này ở phương bắc đến hoa đào còn chưa nở, không biết rốt cuộc nàng kiếm được trái cây tươi như vậy từ chỗ nào.

Phó Vân Chương ho khẽ mấy tiếng. Trên giường La Hán, Phó Vân Anh lập tức đặt bút xuống, tụt xuống đất rót trà,
đưa tới bên mép giường.

"Nhị ca, huynh tỉnh rồi."

Phó Vân Chương chống người ngồi dậy, dựa vào thành giường, nhận chén trà, nhấp một ngụm nhỏ, lắc đầu bật cười, "Làm muội sợ rồi phải không? Thực ra ta không sao đâu mà."

Phó Vân Anh ừm một tiếng, hỏi: "Nhị ca, Phó Dung nói gì với huynh? Ả định uy hiếp huynh sao?"

Phó Vân Chương rũ mắt, đặt chén trà xuống; "Uy hiếp? Ả vẫn chưa đủ tư cách."

Y thất thần một lát rồi lại nhìn Phó Vân Anh, "Hôm nay muội không đi nha thự à?"

Phó Vân Anh nhìn y, cảm thấy hôm nay y hơi khác thường, trả lời: "Muội xin nghỉ một ngày rồi, bên Hình Bộ muội cũng đã sai người đi báo nghỉ."

Phó Vân Chương cười, "Ta không sao đâu, đừng để lỡ chính sự của muội, buổi chiều đi nha thự đi."

Như để chứng minh bản thân mình chẳng có vấn đề gì hết, y lật chăn gấm lên, đi giày vào, xuống đất đi mấy bước.

"Hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi, muội quản chặt như thế, lâu lắm rồi ta không uống rượu, ngày nào cũng ăn no
mặc ấm, đi ngủ đúng giờ, sức khỏe khá hơn trước kia nhiều rồi."

Sợ Phó Vân Anh không tin, y chỉ ra ngoài cửa phòng, "Không tin muội hỏi Liên Xác mà xem."

Phó Vân Anh đã hỏi Liên Xác.

Liên Xác nói rất lâu rồi Phó Vân Chương không cần phải uống thuốc nữa, mùa đông cũng chưa từng bị bệnh, hôm
qua không biết tại sao lại thành ra như thế, từ ngoại thành trở về liền đột nhiên ngã bệnh.

Xem ra vấn đề nằm ở chỗ Phó Dung, hơn nữa nhị ca không muốn để người khác biết.

Phó Vân Anh làm như không có chuyện gì, "Nhị ca, huynh đã đói chưa? Ăn cơm trước đã."

Phó Vân Chương sờ bụng, mỉm cười nhìn về phía nàng, ánh mắt trở nên mông lung, "Muội muội, muội thật tốt với ta."

Trên đời này, đại khái cũng chỉ có nàng có thể hiểu được y, thực sự quan tâm y, tôn trọng y.

Tuy rằng giọng điệu Phó Vân Chương rất hài hước, như đang nói đùa, Phó Vân Anh lại cảm thấy từng câu từng chữ của y đều nghiêm túc trịnh trọng.

"Nhị ca còn tốt với muội hơn." Nàng nói khẽ, đứng dậy, đỡ lấy cánh tay Phó Vân Chương.

Phó Vân Chương mỉm cười, để nàng đỡ tới bàn bán nguyệt, ngồi xuống, "Đúng là đói rồi, ăn cơm thôi."

...

Buổi chiều, Phó Vân Anh lại đi Đại Lý Tự như cũ, Phó Vân Chương vốn định ra ngoài với nàng nhưng bị nàng ngăn lại, bảo y ở nhà nghỉ ngơi.

Phó Vân Chương không thuyết phục được nàng, cười đồng ý rồi đưa cho nàng một tập hồ sơ, "Vụ án này không cần thẩm tra xử lý nữa, từ đầu đến cuối đã rõ ràng, ta đọc lời khai rồi, không có chỗ nào đáng ngờ."

Y đề nghị lấy vụ án này ra, viết thành câu chuyện đầu tiên để đăng lên pháp báo.

Để phân biệt với công báo, quan viên ở Tam pháp tư đặt tên cho loại báo mà bọn họ biên soạn là pháp báo, vẫn sẽ do phòng báo chí ở các địa phương phụ trách in ấn, cung cấp miễn phí cho dân chúng chuyền tay nhau đọc.

Trên xe ngựa, Phó Vân Anh mở hồ sơ ra đọc nhanh mấy lần, a lên một tiếng: Lại một vụ án giết chồng.

Nam tôn nữ ti, vợ giết chồng được coi là người thấp hèn hơn mạo phạm người tôn quý hơn, theo luật pháp sẽ phải lăng trì xử tử. Tại sao nhị ca lại muốn chọn vụ án này?

Tới Đại Lý Tự, Phó Vân Anh mở hồ sơ ra đọc thật kỹ.

Đúng là trùng hợp, trong những vụ án qua tay nàng, có hơn một nửa có liên quan đến phụ nữ, nàng đã từng gặp
phải rất nhiều vụ án giết vợ, giết chồng. Thế nên Phó Vân Chương mới chọn vụ án này sao?

Nàng uống một ngụm trà rồi tiếp tục đọc. Đọc xong toàn bộ công văn, nàng cuối cùng cũng hiểu Phó Vân Chương muốn làm gì.

Y muốn cứu kẻ phạm tội kia.

Kẻ phạm tội là một người phụ nữ, tên là Ngưu Ngân, hai mươi sáu tuổi, thị giết chồng mình, công cụ gây án là một chiếc kìm sắt.

Nhà chồng của Ngưu Ngân, Đặng Thọ, vốn cũng khá giàu có, có mấy trăm mẫu ruộng tốt nhưng hắn vô công rồi nghề, suốt ngày ăn chơi đàng điếm, nhanh chóng khiến gia sản lụi bại. Đặng Thọ đã quen với những tháng
ngày tiêu xài phung phí. Để lấy tiền tiếp tục ăn chơi, hắn thậm chí đã cầm cố cả vợ mình là Ngưu Ngân cho người khác làm thiếp, đợi sinh con xong lại đưa Ngưu Ngân về.

Ngưu Ngân từng nghĩ tới chuyện trốn về nhà mẹ đẻ, nhưng anh em nhà mẹ đẻ của thị không quan tâm tới sự sống chết của thị, thị không còn chỗ nào để đi, chỉ có thể về nhà, bị Đặng Thọ ép bán cho người khác.

Cứ như vậy mấy năm liền, Ngưu Ngân bị đẩy qua đẩy lại, từng làm thiếp của ba người khác nhau, trong nhà có ba đứa con gái, hai đứa lớn đã bị Đặng Thọ bán làm nha hoàn cho thương nhân đi làm ăn xa.

Năm trước, Đặng Thọ thấy con gái nhỏ nhất trông xinh đẹp, đúng lúc thiếu tiền tiêu, lại chứng nào tật nấy, định bán con gái nhỏ đi nhà thổ.

Hôm đó Ngưu Ngân ra bờ sông giặt đồ, về đến nhà, thấy chồng mình đưa người tới bắt con gái nhỏ đi, nghĩ đến hai đứa con gái lớn giờ chẳng biết sống chết ra sao, mất cả lý trí, cầm kìm sắt đập về phía Đặng Thọ, lại lỡ tay đập vào đầu Đặng Thọ, đánh chết hắn.

Lúc hai vợ chồng cãi nhau, hàng xóm láng giềng ở quê túm tụm lại xem, chính mắt nhìn thấy Ngưu Ngân giết chết chồng mình.

Quan địa phương cho rằng chuyện Ngưu Ngân giết chồng thì về tình có thể tha thứ nhưng dù sao cũng là giết
người, có thể miễn trừ cực hình lăng trì khiến người ta đau đớn tột cùng kia, đổi thành hình phạt nhẹ nhàng hơn: treo cổ.

...

Phó Vân Anh gập hồ sơ vụ án lại, sai Thạch Chính đi triệu tập người của Hình Bộ và Đô Sát Viện, cầm hồ sơ vụ án đi tìm Tề Nhân.

Tề Nhân đọc hồ sơ xong, tóm tắt lại những ý chính trong vụ án.

Mọi người bàn bạc một hồi, cho rằng vụ án này rất thích hợp để công khai.

Thứ nhất, việc Ngưu Ngân giết chồng này rất nổi tiếng ở địa phương, lấy chồng thì phải theo chồng, trên đời này
xưa nay ít người vợ nào lại có gan phản kháng chồng mình, một vụ như thế này thường sẽ gây chấn động một thời. Thứ hai, cảnh ngộ của Ngưu Ngân quả thực quá đáng thương, đáng tiếc cách làm của thị lại quá kịch liệt, giết người, nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp