Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151-5: (hai) (5)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh cho rằng không nên phán hình phạt treo cổ, thiếu khanh Tề Nhân cũng nghĩ vậy.

Về chuyện này, dân chúng bình thường có rất nhiều ý kiến khác nhau, có những người cho rằng Ngưu Ngân bởi tranh cãi mà đánh chết chồng mình, tâm địa độc ác, đương nhiên phải bị trừng phạt. Đa số mọi người cảm thấy Ngưu Ngân đáng thương, đương nhiên, bọn họ cùng
lắm chỉ cảm thấy thương cảm mà thôi. Giống như những người khác, họ cũng cảm thấy Ngưu Ngân không nên giết Đặng Thọ.

Vụ án này cuối cùng được giao cho Tam pháp tư cùng thẩm tra xử lý.

Học sinh của Uông Mân lập tức bắt đầu viết bản nháp cho số đầu tiên của pháp báo. Hắn đã nghĩ xong tên, rất đơn giản, gọi là "Vụ án Ngưu thị giết chồng".

Lúc mọi người vẫn còn khe khẽ bàn bạc xem phải dán báo lên như thế nào, nội quan đã tới Đại Lý Tự truyền tin, hôm nay Chu Hòa Sưởng đã gặp Công Bộ thị lang, có việc muốn nói với Phó Vân Anh.

Nàng theo nội quan vào viện phía đông của cung Càn Thanh. Tuyết trong viện đã tan từ lâu, cung nhân đã quét tước mảnh sân rộng, dọn hết chậu hoa đi, quây lại thành một sân chơi bóng. Chu Hòa Sưởng cầm một chiếc gậy đánh bóng trong tay, đánh một cú, đám cung nhân lập tức đồng loạt trầm trồ khen ngợi.

Hắn đứng yên không động đậy, sẽ có cung nhân nhặt bóng cho hắn. Nhìn thấy Phó Vân Anh lại gần, mặt mày nặng nề, Chu Hòa Suởng vội cười nói, "Trẫm cũng không phải ham mê tới mức quên cả chính sự, mấy ngày nay bận quá, muốn thả lỏng một chút, cũng chỉ chơi một khắc thôi."

Phó Vân Anh hơi giật mình, nói: "Thần không có ý này."

Chu Hòa Sưởng đặt gậy đánh bóng sang một bên, nhận nước từ tay nội quan, uống mấy ngụm, "Vậy sao đệ lại mặt nặng mày nhẹ thế kia? Ai bắt nạt đệ à?"

Phó Vân Anh đáp: "Huynh trưởng trong nhà ngã bệnh nên thần mới như vậy."

Chu Hòa Suởng chợt hiểu ra, "Nhị ca đệ ấy hả?"

Chắc chắn không phải Phó Vân Khải, thằng nhãi kia nhìn thì yếu đuối thế thôi, thực ra còn khỏe hơn trâu.

Phó Vân Anh gật đầu.

Chu Hòa Sưởng nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định luôn, "Thế thì Trẫm sẽ bảo Thái Y Viện tới xem bệnh cho nhị ca đệ, cần thuốc gì thì lấy thuốc ấy, không cần phải khách sáo với Trẫm!"

Nhị ca của Vân ca nhi cũng là anh em của hắn.

Phó Vân Anh không từ chối, cảm tạ Chu Hòa Sưởng.

Sau đó lại nói chuyện chính sự, nghe Phó Vân Anh kể về cảnh ngộ của Ngưu thị trước và sau khi giết chồng, Chu Hòa Sưởng nghĩ ngợi rồi nói: "Ngưu thị bảo vệ con gái nên mới giết chồng, rất đáng thương, Trẫm có thể đặc xá cho Ngưu thị."

Phó Vân Anh lắc đầu, "Hoàng thượng, ngài còn nhớ câu chuyện về Thuần Vu Đề Oanh cứu cha không?"

Chu Hòa Sưởng gật đầu nói: "Trẫm nhớ, hồi trước lão tiên sinh từng giảng rồi."

Thuần Vu Đề Oanh là một người con gái có hiếu thời Tây Hán. Cha nàng bị hạch tội, sắp phải chịu nhục hình. Thời đó, nhục hình cực kỳ tàn khốc, phạm nhân phải bị cắt mũi hoặc là chặt một chân. Thuần Vu Đề Oanh theo xe chở tù đi một mạch vào Trường An, gửi thư lên triều đình, nguyện chịu hình phạt thay cho cha mình.

Văn Đế vô cùng cảm động, không chỉ đặc xá cho cha của Thuần Vu Đề Oanh mà còn hủy bỏ nhục hình.

Vương các lão giảng giải về câu chuyện này để khuyên Chu Hòa Sưởng nên học tập những vị quân vương nhân đạo.

Phó Vân Anh nói: "Ngài có thể đặc xá cho Ngưu thị, cũng có thể đặc xá cho những người khác, nhưng luật pháp của triều đình sẽ chẳng có thay đổi gì cả."

Chu Hòa Sưởng trầm tư một hồi, "Trẫm hiểu rồi."

Hắn có thể khoan dung tha thứ cho Ngưu thị nhưng đó chỉ là một trường hợp đặc biệt. Trên thế gian này còn có rất nhiều người phụ nữ số khổ cũng có hoàn cảnh đáng thương tương tự như Ngưu thị. Chẳng lẽ họ đều phải trông chờ vào lòng nhân từ của Hoàng đế hay sao?

Muốn thực sự tạo ra thay đổi thì phải công khai vụ án, khiến cho người dân phải suy nghĩ, làm cho quan viên phải vào cuộc, cuối cùng phải thử sửa chữa luật pháp, khiến cho luật pháp hoàn thiện hơn mà không áp đặt như hiện giờ. Như vậy, Ngưu thị có thể giữ được tính mạng, có lẽ sẽ bị phán lưu đày hoặc những hình phạt khác. Nói cho cùng thị cũng đã lỡ tay giết người, về sau có những vụ án tương tự, triều đình có thể căn cứ vào pháp luật để phán xét xem có đáng phải chết hay không.

Cũng giống như Văn Đế, vì một vụ án mà hủy bỏ nhục hình, vụ án Ngưu thị giết chồng cũng có thể trở thành một cơ hội.

Chu Hòa Sưởng ghi nhớ điều này, lại nói một chuyện khác, "Mấy gã người Tiểu Phật Lang Cơ kia đúng là biết nhiều thật đấy! Trẫm nghe Uông các lão bảo bọn họ có thể đúc Hồng Di đại pháo cho chúng ta!"

Trong những người truyền giáo có rất nhiều người tài năng. Để truyền giáo, bọn họ học đủ thứ, thiên văn địa lý, y học số học, cái gì cũng biết.

Trước đó mấy người Bạch Trường Nhạc chưa bao giờ học Hán văn, nhưng để có thể thuyết phục được thân sĩ ở Giang Nam, bọn họ miệt mài học tập, đã nghiên cứu kỹ càng những cuốn sách quan trọng ở Trung Nguyên, học cách dùng khăn trùm đầu giống người Trung Nguyên, mặc áo rộng tay dài, ăn những ngày Tết của Trung Nguyên. Trong vòng mấy năm, họ đã thành công trong việc trở nên thân thiết với thân sĩ ở Giang Nam, trở thành khách quý trong các thế gia có quyền thế ở địa phương.

Để lấy lòng Chu Hòa Sưởng, bọn họ đã dùng đủ mọi cách trên đời, lấy đủ thứ bảo bối quý hiếm kì lạ ra, có đồng hồ biết báo giờ, có cả chiếc hộp biết ca hát. Nếu Chu Hòa Sưởng đồng ý cho bọn họ truyền giáo ở Trung Nguyên, bọn họ còn có thể cung cấp vũ khí.

Gần đây, thú tiêu khiển phổ biến nhất của các quan viên ở Kinh Sư chính là mời những người truyền giáo tới nhà nói chuyện trong yến tiệc cho vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp