Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 151-6: (hai) (6)


1 năm

trướctiếp

Về phần ham muốn truyền giáo mãnh liệt của bọn họ, Chu Hòa Sưởng cho rằng có thể đồng ý, coi họ như phiên tăng của một giáo phái lạ mà thôi.

Phó Vân Anh nói: "Đồng ý cho bọn họ truyền giáo, có lợi có hại, nhưng trước mắt lợi nhiều hơn hại."

Rất nhiều ý tưởng của những người truyền giáo đã gây ấn tượng sâu sắc cho các đại thần trong triều, đây là chuyện
tốt, các đại thần bị Trình Chu Lý học giam cầm đã lâu, hẳn nên mở to mắt nhìn ra thế giới bên ngoài.

Vua tôi lại nói thêm mấy chuyện khác, nói xong, Phó Vân Anh xin phép ra về. Nàng vòng qua Lễ Bộ tìm Bạch Trường Nhạc.

Mấy ngày nay, Bạch Trường Nhạc và quan viên Lễ Bộ vẽ lại bản đồ một lần nữa, đa số thời gian đều ở Lễ Bộ.

"Đại nhân tới rồi ạ."

Nhìn thấy Phó Vân Anh từ xa, Bạch Trường Nhạc liền trưng ra bộ mặt tươi rói, đôi mắt xanh xám đong đầy ý cười. Mặt ông ta trông rất hiền từ, rất biết cách khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Phó Vân Anh chào hỏi ông ta rồi hỏi: "Nghe nói ông biết về y thuật phải không?"

Bạch Trường Nhạc khiêm tốn trả lời: "Cũng biết sơ sơ thôi."

Phó Vân Anh ừm một tiếng, "Phiền ông theo ta đi một chuyến."

...

Tới Phó gia, Bạch Trường Nhạc liên tục thở dài, "Nếu biết trước là tới phủ của đại nhân, đáng lẽ ra ta nên chuẩn bị ít quà! Thất lễ, thất lễ quá!"

Phó đại nhân là vị cứu tinh của bọn họ, giới thiệu bọn họ cho Hoàng đế phương Đông, khiến cho bọn họ có thể thể hiện được tài năng của mình để mở rộng sự nghiệp truyền giáo, là đại quý nhân đấy! Lúc tặng quà cho Hoàng đế phương Đông, ông ta đã lén giữ lại một chiếc
đồng hồ báo giờ, đó chính là để tặng cho Phó đại nhân.

Phó Vân Anh chậm rãi nói: "Quà cáp thì không cần đâu, gia huynh nhiều bệnh, phiền ông xem giúp."

Bạch Trường Nhạc ngây người ngẩn ngơ, trong đầu xoay vần đủ suy nghĩ, anh của Phó đại nhân ngã bệnh, cần
người biết y thuật là ông ta giúp đỡ, khi nãy ông ta còn thấy mấy bác sỹ cung đình đi từ Phó gia ra, điều này có nghĩa là Phó đại nhân không chỉ tìm một mình ông ta tới giúp.

Để báo đáp ân tình của Phó đại nhân, thuyết phục Phó đại nhân tin vào Thượng đế, nhất định phải chữa cho anh
của ngài ấy!

Chỉ cần chữa khỏi cho anh của Phó đại nhân, sau này họ có thể tự do thu nạp giáo đồ ở Trung Nguyên rồi!

Một mảnh đất rộng lớn nhường này, còn lớn hơn cả đại lục Âu Ba La... Nếu thực sự có thể dựng tòa thánh đường lớn đầu tiên ở chốn này, Bạch Trường Nhạc nhất định sẽ có thể được ghi tên vào sách sử, danh tiếng lưu truyền khắp các đại lục! Bạch Trường Nhạc quyết tâm phải làm
được, càng nghĩ càng thấy con đường phía trước thật tươi sáng.

...

Thái y hội chẩn, còn có Bạch Trường Nhạc tới thăm khám.

Lần đầu nhìn thấy người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, người hầu kẻ hạ Phó gia sợ tới mức trợn mắt há mồm. Lúc rót trà, Liên Xác suýt nữa tuột tay mấy lần liền. Phó Vân Chương là người bình tĩnh nhất, ốm đau nhiều năm khiến y cũng có một chút hiểu biết về y thuật, còn nói đùa mấy câu với Bạch Trường Nhạc.

Bạch Trường Nhạc chau mày, đúng là ông ta không biết phải chữa cho Phó Vân Chương như thế nào.

Thất bại thì thất bại, ông ta biết Phó Vân Anh không dễ bị lừa như những quan viên khác, tốt nhất là nói thật với nàng, bèn nhún vai, áy náy nói: "Tôi chỉ biết sơ sơ về cấu tạo cơ thể con người, có lẽ chỉ có thể tư vấn một chút cho bác sĩ nhà các ngài thôi."

Phó Vân Anh cũng chẳng kỳ vọng có thể tìm thấy thần y ngay lập tức, cảm tạ sự giúp đỡ của ông ta rồi tiễn ông ta về. Thấy thái độ của nàng vẫn như ban đầu, Bạch Trường Nhạc vô cùng cảm động, quyết tâm quay về đọc kỹ lại tài liệu xem có thể giúp đỡ gì không.

Sau khi Bạch Trường Nhạc ra về, Phó Vân Chương đặt đầu xuống gối, cười nói với Phó Vân Anh: "Đừng lo lắng quá, may năm nay ta uống thuốc của Trương đạo trưởng vẫn cứ tốt đấy thôi."

"Nhị ca mệt rồi đúng không?" Phó Vân Anh rót cho y một chén trà, "Sau này sẽ không để nhiều người như vậy tới quấy rầy huynh nữa."

Phó Vân Chương bật cười, "Không phải vì chuyện này."

Y uống một ngụm trà, nhìn nàng "Vân Anh, ta định về Hồ Quảng một chuyến." Cần phải đặt cái kết cho một số chuyện.

Phó Vân Anh kinh ngạc.

Phó Vân Chương mỉm cười: "Ta về xử lý ít việc riêng, muội yên tâm, ta đi thuyền về đó, đi đường thủy thoải mái lắm."

Phó Vân Anh nhìn thẳng vào y.

Hai người bốn mắt giao nhau, đều trở nên trầm mặc.

Chỉ cần một ánh mắt, Phó Vân Anh biết Phó Vân Chương đã quyết, khe khẽ nói: "Nhị ca, mang thêm mấy người đi cùng đi, muội sẽ bảo Kiều Gia cử mấy thuộc hạ về đó với huynh, nhân tiện lấy giúp muội mấy thứ luôn."

Phó Vân Chương lắc đầu.

Phó Vân Anh nói: "Tới nơi rồi sẽ tách ra, đợi nhị ca làm xong mọi việc lại cùng nhau quay về. Muội sẽ dặn dò bọn họ, họ nhất định sẽ không làm phiền nhị ca đâu."

Nàng đã nghĩ chu đáo hết cả rồi, Phó Vân Chương chẳng biết phải từ chối thế nào, vỗ nhẹ lên đầu nàng; "Được, nghe muội tất."

Liên Xác bắt đầu sửa soạn hành lý.

Phó Vân Anh trở lại viện của mình, dặn dò Kiều Gia, bảo hắn chọn mấy người đi xuống phía nam với Phó Vân
Chương, "Ghi nhớ điều này, họ chỉ cần bảo vệ sự an toàn của nhị ca, không được dò hỏi nhị ca đang làm gì."

Kiều Gia thưa vâng.

Đang nói chuyện, bỗng có tiếng ồn ào từ ngoài viện vọng vào, loáng thoáng còn có tiếng chửi thề và tiếng nói khản đặc.

Kiều Gia nhíu mày, ra hiệu cho ám vệ trong viện ra ngoài xem xét.

Ám vệ còn chưa kịp ra ngoài, cửa viện đã bị phá, một người đàn ông cao lớn mặc áo giáp đã xông vào, "Phó tướng công, Nhị gia gặp nạn!"

Kiều Gia kinh hãi.

Trong thư phòng, đồng tử Phó Vân Anh co lại, một lát sau, nàng mới thét lên: "Ngươi nói cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp