Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 152: (ba) (1)


1 năm

trướctiếp

Lý Xương mặt mày nôn nóng, chạy như bay vào trong thư phòng, lôi một phong thư rúm ró ra.

"Cậu xem đi!"

Phó Vân Anh cố giữ bình tĩnh, nhận lấy thư mở ra, trong thử chỉ có năm chữ: Hoắc đốc sư nguy rồi.

"Thư này do ai đưa tới?"

Mắt Lý Xương đỏ bừng, đầu mướt mải mồ hôi, "Là con gái của Đổng Hàn Chi! Phó tướng công, Đổng Hàn Chi đã chết đúng trong lần tấn công đảo Song Ngư năm đó!"

Đổng Hàn Chi là tổng đốc Quảng Đông ngày trước. Khi tuần tra ở Quảng Đông, ông ta lúc nào cũng muốn đuổi giặc Oa trên đảo Song Ngư đi. Sau khi được Hoàng đế cho phép, ông ta lập tức phái thủy binh tấn công đảo Song Ngư, đánh bại người Phật Lang Cơ trên đảo rồi xử tử toàn bộ tù binh. Thủy binh đánh thắng một trận lớn
nhưng trong quá trình bao vây người Phật Lang Cơ, Đổng Hàn Chi lại xâm phạm đến lợi ích của các gia tộc lớn và giàu có ở Mân Chiết, sau đó bị quan viên trong triều và quan viên địa phương buộc tội, rồi tự nhiên vết thương cũ lại tái phát, chỉ một lần ngã bệnh mà không gượng dậy nổi nữa, qua đời trong sự bức bối. Rất nhiều người suy đoán rằng Đổng Hàn Chi đã bị dân địa phương hại chết. Từ đó về sau, triều đình càng thi hành chế độ cấm biển khắc nghiệt hơn, một tấm gỗ cũng không được phép ra khơi.

Hiện giờ Hoắc Minh Cẩm xuôi nam tấn công đảo Song Ngư, cũng tương tự với hoàn cảnh năm đó của Đổng Hàn Chi.

Phó Vân Anh khép bức thư lại, nói: "Đổng thị ở đâu? Đưa nàng ta tới gặp ta."

"Nàng ta đi ngay phía sau rồi." Lý Xương nói, lo lắng đến mức hoảng loạn, "Phải làm sao bây giờ? Liệu Nhị gia có giống Đổng Hàn Chi không? Quảng Đông cách kinh sư quá xa! Chúng ta có muốn giúp cũng không giúp được!"

Đổng Hàn Chi là người thanh liêm, trung quân ái quốc, có tiếng là chính trực. Trước khi nhậm chức tổng đốc Quảng Đông đã từng làm đến chức chính tam phẩm Công Bộ tả thị lang. Ông ta còn là môn sinh được Diệp thủ phụ khi ấy đánh giá cao nhất. Một vị tổng đốc quả cảm chính trực như vậy, còn có công chống giặc Oa nhưng lại bởi đắc tội với phe phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển trong triều và các thế lực địa phương ở Mân Chiết nên cuối cùng chỉ có thể nhận một cái chết tức tưởi. Người trong triều đều thổn thức vì chuyện này.

Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn Lý Xương, "Có bài học về cái chết thê thảm trước đây của Đổng Hàn Chi, ta và Nhị gia đã có chuẩn bị kỹ càng. Hiện giờ ngươi là thống soái của Cấm Quân, chịu trách nhiệm về sự an nguy của kinh sư. Cùng lắm cũng chỉ là một phong thư,
chuyện thực hư thế nào còn chưa điều tra rõ ràng, vì sao lại thần hồn nát thần tính như vậy?"

Sự bình tĩnh của nàng cũng không thể trấn an được Lý Xương, ngược lại càng làm hắn bùng nổ, "Phó tướng công, cậu chưa từng đánh giặc, không hiểu được sự hiểm nguy trên chiến trường."

Một công tử trắng trẻo tuấn tú như thế này, chỉ sợ đến máu còn chưa nhìn thấy bao giờ, làm sao có thể hiểu được cảnh chiến trường đao kiếm không có mắt, cho dù là đại tướng quân từng trải qua hàng trăm cuộc chiến cũng có thể trở thành vong hồn dưới thanh đao bất cứ lúc nào? Huống chi lần này kẻ địch lại là cướp biển, bọn chúng có Hồng Đi đại pháo, có tàu bè kiên cố, hơn nữa còn có súng ống vừa chuẩn xác vừa có sức sát thương cực lớn! 
Cái thứ đó đáng sợ hơn đao kiếm rất nhiều!

"Ta đúng là không biết đánh giặc, không hiểu được chuyện trên chiến trường." Phó Vân Anh đứng dậy, chậm rãi nói, "Cho nên ta sẽ dùng hết khả năng của mình để
không để cho Nhị gia phải lo trước lo sau, không để ngài ấy phải vướng chân vướng tay."

Ánh mắt nàng bình tĩnh, dường như mang theo sự chỉ trích, Lý Xương đờ ra. Phó Vân Anh nhìn hắn, "Ngươi hoảng loạn chạy tới tận đây. Có phải bởi lần trước sau khi xuôi nam Hoắc gia quân đã bị tiêu diệt toàn bộ nên ngươi mới lo lắng hơn hẳn bình thường không?"

Lý Xương mấp máy môi, không nói nên lời.

Chuyện xuôi nam chống giặc Oa nhiều năm trước là ký ức đau đớn không thể vứt bỏ trong lòng mỗi người bọn họ.

"Đây không phải là ngày đầu tiên ngươi quen biết Nhị gia. Nếu không phải hoàn toàn chắc chắn, ngươi cảm thấy Nhị gia sẽ tùy tiện xin ra trận xuôi nam tấn công đảo Song Ngư sao?" Phó Vân Anh nhìn ra ngoài mặt hồ lăn tăn gợn sóng trong sân, chầm chậm nói, "Ngài ấy từng chịu khổ một lần, sẽ không cho người khác cơ hội hại ngài ấy lần nữa."

Lý Xương nhíu mày suy tư, dần dần lấy lại được bình tĩnh, nhưng lòng vẫn không sao an tâm cho được, hắn thấp thỏm hỏi: "Nhưng nếu như có tiểu nhân gây chuyện thì sao? Bọn chúng vô số thủ đoạn, khó lòng phòng bị."

Phó Vân Anh lắc đầu, "Lần trước ngài ấy xuôi nam, hai mặt thụ địch, bị người thân mà ngài ấy tin tưởng nhất phản bội, lần này sẽ không như thế."

Lý Xương và Kiều Gia cùng nhìn nàng. Nàng phóng tầm mắt về phía mặt hồ lấp loáng dưới ánh mặt trời, nói từng câu từng chữ: "Lần này trong triều có ta. Ta là hậu phương của ngài ấy, ta sẽ không để cho ngài ấy gặp chuyện."

Giọng nói bình đạm nhưng từng chữ một đều mang theo khí phách.

Vành mắt Lý Xương bỗng nhiên đỏ hoe, một cảm giác kỳ quái nổi lên trong lòng Tại sao lại cảm thấy Nhị gia dường như đã cưới được một người hiếm có thế này? Hắn khịt khịt mũi, ôm quyền, giọng nói nghẹn ngào: "Là ta lỗ mãng, mới đọc một phong thư thôi đã hoảng hết cả lên."

Kiều Gia lườm hắn một cái, "Ngươi thẳng đây tìm đại nhân, không sợ Đổng thị kia là do kẻ khác cố nhét vào hay sao?"

Lý Xương há hốc miệng, ngớ người ra một lúc, mồ hôi lạnh túa ra đầy người. Hắn siết chặt nắm tay, cuối cùng vái Phó Vân Anh một cái, trầm giọng nói: "Phó tướng công, chờ Nhị gia trở về, ta sẽ tự tới gặp ngài ấy nhận phạt. Nhưng mà cậu yên tâm, ta có thể đảm bảo cái cô Đổng thị kia tuyệt đối không có chỗ nào đáng ngờ! Nàng ta biết rất nhiều chuyện trên biển, hiểu biết rất chi tiết về mối quan hệ giữa những gia tộc lớn ở Mân Chiết và cướp biển, có lẽ sẽ có tác dụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp