Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 152-3: (ba) (3)


1 năm

trướctiếp

Đổng tiểu thư lau khô nước mắt, nghiêm túc nói: "Ta từng nghe nói về uy danh của Hoắc đốc sư, nghe nói ngài ấy là một vị đại tướng quân quả cảm kiêu dũng, từng nhiều lần giành chiến thắng, nhưng trên chiến trường, minh đạo dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Sau khi gia phụ bỏ mình, ta bôn ba khắp vùng Man Chiết đã gần hai mươi năm, biết được chút tình hình thực tế. Nếu như Hoắc đốc sư cũng tấn công đảo Song Ngư như gia phụ,
thân sĩ vùng Mân Chiết sẽ tìm mọi cách để hãm hại Hoắc đốc sư. Mân Chiết có nhiều thương nhân giàu có. Mấy năm gần đây, năm nào thi hội thì gần như lại có hơn một nửa thí sinh là người phương nam, quan viên người Mân Chiết có thế lực rất lớn trong triều, Hoắc đốc sư một cây làm chẳng nên non, chỉ sợ là sẽ gặp nguy hiểm."

Phó Vân Anh gật đầu.

Những tình huống này, nàng và Hoắc Minh Cẩm đều đã đoán được từ trước, cũng đã chuẩn bị cách đối phó. Tuy rằng những điều Đổng tiểu thư nói không giúp được nhiều cho nàng nhưng từ ngàn dặm xa xôi lên tận kinh cảnh báo cũng đã là hiếm có lắm rồi.

Đổng tiểu thư nhìn Phó Vân Anh, thấy phản ứng của nàng vẫn bình thường, cắn môi, "Có phải Phó đại nhân đã dự đoán được những việc này hay không?" Không đợi Phó Vân Anh trả lời, nàng ta bật cười khe khẽ.

"Nếu đã lường trước được hẳn các ngài đã chuẩn bị rồi... Gia phụ chết thê lương như vậy mà Hoắc đốc sư vẫn dám suất binh xuôi nam, đương nhiên phải tính sẵn trong lòng từ trước."

Phó Vân Anh nhìn về phía Đổng tiểu thư, thấy đóa hoa nhung màu trắng trên tóc nàng ta, nhẹ nhàng hỏi: "Đổng tiểu thư thực sự đã bôn ba ở vùng Man Chiết gần hai mươi năm sao?"

Lúc Đổng Hàn Chi qua đời, Đổng tiểu thư hẳn mới chỉ tầm mười tuổi.

Mặt Đổng tiểu thư có vẻ hơi mất mát, nàng ta vốn cho rằng dựa vào những thứ mà nàng ta nắm trong tay, nhất định có thể trở thành khách quý trong nhà thuộc hạ của Hoắc đốc sư, sau đó mượn người của Hoắc đốc sư để báo thù cho cha mình. Không ngờ sự nhắc nhở của nàng ta căn bản chẳng có tác dụng gì.

Nghe Phó Vân Anh hỏi sang chuyện khác, nàng ta giật mình, đáp lời: "Không dám nói ngoa, sau khi gia phụ qua đời, ta luôn muốn báo thù cho cha. Sau khi cha ta được chôn cất, ta từ biệt người nhà rồi vẫn luôn phiêu bạt ở vùng Mân Chiết, tính ra cũng mười tám năm rồi."

Đổng tiểu thư vẫn chải kiểu tóc của phụ nữ chưa chồng, nàng ta vẫn chưa gả cho ai. Hơn ba mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng là chuyện cực kỳ hiếm thấy ở thời đại này.

Phó Vân Anh nhớ tới một chuyện khác, cúi đầu trầm tư.

Thấy nàng trầm mặc, Đổng tiểu thư bật cười chua chát, "Có phải Phó đại nhân đang tò mò tại sao ta đã hơn ba mươi tuổi mà còn chưa lấy chồng không? Nói thật với Phó đại nhân, ta không có anh em trai, trong nhà chỉ có mấy chị em gái. Trước lúc gia phụ lâm chung từng thở
dài nói với thuộc hạ, nói Đổng gia không có một đứa con trai nào, giờ ông đến chết vẫn bị oan, không còn ai có thể giải tội cho ông nữa, ông chết không nhắm mắt." Đổng tiểu thư cười lạnh, "Không có con trai thì sao chứ? Tuy ta là con gái nhưng cũng có thể giải oan cho cha!"

Đáng tiếc nàng ta không thể tham gia khoa cử rồi ra làm quan, nhà lại chẳng có bao nhiêu đất đai của cải, bôn ba ở
vùng Mân Chiết nhiều năm như vậy vẫn chưa tìm được cơ hội ra mặt, chứ đừng nói gì đến việc báo thù cho cha.

Vốn tưởng rằng có thể nhờ Hoắc đốc sư báo thù cho cha, nàng ta mới bán hết của cải lấy tiền đi lên phía bắc, nhưng không ngờ người ta căn bản không cần sự trợ giúp của nàng ta.

Phó Vân Anh nhìn Đổng tiểu thư, có tính toán trong lòng nhưng không nói thẳng ra mà lại hỏi chuyện đảo Song Ngư.

Đổng tiểu thư là người ngay thẳng, đĩnh đạc trả lời.

Nàng ta không nói dối. Lúc Phó Vân Anh hỏi nàng ta về chuyện ở vùng duyên hải, nàng ta nói rõ ràng rành mạch, hiển nhiên là rất có hiểu biết về vùng duyên hải.

"Chiêu đãi Đổng tiểu thư cho tốt, sắp xếp chỗ ở cho nàng ấy."

Chờ Đổng thị ra ngoài, Phó Vân Anh dặn dò Kiều Gia.

Kiều Gia thưa vâng nhưng không lập tức đi luôn mà lại chần chừ một lúc. Hắn suy nghĩ hồi lâu, siết chặt nắm tay, ngẩng đầu, khuôn mặt vốn chẳng có gì đặc biệt thể hiện biểu cảm phức tạp, chẳng còn vẻ nghiêm túc vững vàng như thường ngày, đôi mắt sáng lấp lánh.

Phó Vân Anh nhìn hắn đầy nghi hoặc.

Kiều Gia nhìn nàng một lúc mới dời mắt đi, nhìn chằm chằm xuống đất nói: "Đại nhân... Kể từ lần suất binh xuôi nam mười mấy năm trước, đã ngần ấy năm Nhị gia không lãnh binh xuất chinh nữa."

"Tiên đế không tin tưởng Nhị gia, đề phòng Nhị gia. Nhị gia muốn làm giảm sự cảnh giác của Thẩm Giới Khê nên
luôn không chịu lãnh binh... Nhưng tiểu nhân biết, thực ra Nhị gia vẫn luôn không thoát khỏi nỗi ám ảnh của mười mấy năm trước."

Kiều Gia thở dài, "Lần này Nhị gia xuôi nam, thực ra tiểu nhân rất bất an, còn nghi hoặc tại sao đại nhân lại không hề lo lắng cho sự an nguy của Nhị gia..." Hắn cười, "Là tiểu nhân hiểu lầm đại nhân. Đại nhân mới là người thực sự hiểu Nhị gia, tin tưởng Nhị gia nhất, vậy nên Nhị gia mới có thể quên đi những chuyện đã qua, trở nên giống như trước đây, không sợ hãi bất cứ điều gì, ngài ấy vẫn là đại tướng quân được người người kính trọng và ngưỡng mộ trước kia."

Dứt lời, hắn thở ra một hơi thật dài, hành lễ với Phó Vân Anh rồi khom người lui ra ngoài.

Phó Vân Anh ngồi trước bàn, thất thần một lúc.

Có một câu Kiều Gia nói sai rồi.

Hoắc Minh Cẩm đã tự thoát khỏi nỗi ám ảnh kia, chàng là kiểu người một khi đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không dao động, về phương diện tình cảm là như vậy, về những phương diện khác cũng thế.

Là đúng hay sai, là thiện hay ác, đối với chàng mà nói, sự đánh giá của người đời chỉ là mây khói thoảng qua. Toàn bộ niềm tin đã bị phản bội, chàng chỉ tin chính bản thân mình.

Nàng cầm một chiếc bút lông lên, trải giấy viết thư.

Tuy biết chàng đã có chuẩn bị chu đáo cho mọi chuyện, bản thân nàng lại cũng luôn luôn chú ý tới động tĩnh của đám quan viên xuất thân từ Mân Chiết nhưng nàng vẫn muốn viết thư nhắc nhở chàng mấy câu.

Khí hậu phương nam ấm áp, lúc này hẳn chàng đã không còn mặc trang phục mùa đông nữa, chuyển sang mặc quần áo mùa xuân mà nàng chuẩn bị cho chàng.

Lúc viết thư, trong lòng Phó Vân Anh rất bình tĩnh.

Minh Cẩm ca ca nhất định sẽ bình an trở về.

...

Hành lý của Phó Vân Chương đã được sửa soạn xong xuôi, chuyện bên Hình Bộ cũng đã được sắp xếp đâu ra đấy, y đề cử một chủ sự khác thay y tham gia vào việc thẩm tra xử lý vụ án của Ngưu Ngân.

Vị chủ sự kia vô cùng biết ơn y, cái loại công việc được tất cả mọi người quan tâm này chỉ cần không làm hỏng thì thể nào làm xong cũng được coi là có công, ngày lên chức sắp tới rồi!

Phó Vân Anh nhất quyết xin nghỉ, tiễn Phó Vân Chương ra khỏi thành.

Phó Vân Chương nói: "Muội bận như thế, tiễn ta ra cổng là được rồi, ta làm xong việc sẽ về luôn, cùng lắm là mất hai tháng thôi."

Khóe miệng y cong lên, mỉm cười, "Lúc trở về có lẽ rơi đúng vào tầm cuối xuân đầu hạ, ca ca sẽ mang sơn tra và mơ từ quê lên cho muội ăn."

Phó Vân Anh nhìn người hầu kẻ hạ chất hành lý lên xe, liên tục nhắc nhở Liên Xác phải mang hết những đồ cần thiết, đặc biệt là mấy loại dược liệu, nàng nhẹ nhàng nói: "Bận thế bận nữa vẫn có thời gian tiễn nhị ca ra khỏi thành."

Phó Vân Chương cười.

Hai người cưỡi ngựa ra khỏi thành. Hai bên đường đồng ruộng xanh xanh. Trước trạm dịch là nơi bẻ liễu tiễn đưa,
rất nhiều người đi về phía nam hoặc phía tây từ biệt bạn bè ở đây.

Phó Vân Anh bẻ mấy cành liễu. Đầu xuân, liễu vẫn chưa nảy chồi non, nàng đành bẻ cành già.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp