Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 152-4: (ba) (4)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Chương nhận cành liễu, thuận miệng ngâm thơ: "Khách đình môn ngoại liễu, chiết tẫn hướng nam chi".

Phó Vân Anh bật cười khe khẽ, "Nhị ca, cây thơ này không đúng rồi."

Nàng không giỏi viết thư nhưng lại thuộc thơ. Câu "Khách đình môn ngoại liễu, chiết tẫn hướng nam chi" này nằm trong bài thơ "Kế bắc lữ tư" của Trương Tịch nói về những người con xa quê, sắp được về nhà nên vô cùng vui mừng, hưng phấn, bạn bè phương bắc cũng mừng thay cho họ, lúc tiễn bạn lên đường cũng bẻ những cành liễu mọc về hướng nam để tặng họ. Hình ảnh này đối lập với tình cảnh không thể về quê của Trương Tịch, được dùng để thể hiện nỗi buồn cô độc của Trương Tịch.

Nhị ca ngâm câu thơ này, chẳng lẽ lần này về Hồ Quảng y vui lắm hay sao?

Phó Vân Chương lấy cành liễu vỗ nhẹ lên mặt Phó Vân Anh mấy cái, "Giỏi lắm, tuy làm việc bận rộn nhưng học
hành vẫn không bị thụt lùi, còn tiến bộ nữa."

Phó Vân Anh nhìn qua chỗ Kiều Gia, bảo hắn dẫn ngựa giúp nàng rồi nói: "Cuối tháng trước cửu ca và Viên Tam ôn lại phần thơ phú, muội ôn tập với bọn họ, thế nào chẳng nhớ được mấy câu."

Phó Vân Chương mỉm cười, chuyển sang chuyện triều chính, "Ta nghe thấy bảo Hoàng thượng quyết tâm giải trừ chế độ cấm biển phải không?"

Phó Vân Anh gật đầu, "Lúc trước không để lộ tin tức ra ngoài, hiện giờ Minh Cẩm ca đã đến Quảng Đông, cả hai phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển và phái nhất quyết đòi cấm biển đều rục rịch, đầu tiên cứ tung tin tức ra để ổn định bọn họ đã, lấy suất ra khơi làm mồi nhử, những thân sĩ vùng Mân Chiết đó mới không giở trò."

Đây là kế hoạch mà nàng và Hoắc Minh Cẩm đã bàn bạc với nhau. Hoắc Minh Cẩm không dẫn quân đánh thẳng lên đảo Song Ngư mà là chỉ vây lại chứ không tấn công, thậm chí không ngăn cản việc buôn bán giữa người Phật Lang Cơ và thương nhân vùng duyên hải. Cái chàng thực sự phải giải quyết chính là tình thế lộn xộn vùng duyên hải, nghĩ cách quét sạch cướp biển, biến việc buôn lậu ở đó thành buôn bán công khai. Như thế, không cần chàng phải tốn sức người sức của, các thế gia ở vùng duyên hải tự nhiên sẽ chủ động cung cấp quân lương, xin chàng dỡ bỏ thành lũy trên đảo, đuổi đám thương nhân nước ngoài
kia đi. Đối với thương nhân ở Mân Chiết mà nói, lợi ích là quan trọng nhất.

Vậy thì phải dùng lợi ích này khuấy cho nước đục chứ không phải sử dụng cách làm tiêu cực như Đổng Hàn Chi, tuy lấy được thắng lợi về quân sự nhưng lại rơi vào kết cục thê thảm, bị cách chức rồi bực bội mà chết.

Biết nàng và Hoắc Minh Cẩm đã lên kế hoạch từ trước, Phó Vân Chương không lo lắng nữa, nói đùa mấy câu rồi lên ngựa.

Cười nhìn nàng một lúc, y ôn hòa nói: "Được rồi, tiễn ta đến đây thôi, ta đi đây. Chờ tới lúc sơn tra chín nục là ta trở lại rồi."

Y quăng nhẹ roi mềm, giục ngựa rời đi. Phó Vân Anh đứng bên cạnh cầu, dõi theo cho tới khi bóng y biến mất giữa những dãy núi mênh mông.

...

Mấy ngày sau, Phó Vân Anh nhận được hồi âm của Hoắc Minh Cẩm.

Trong thư chàng nói chàng đã nhận được bản vẽ, rất có ích.

Mấy người Bạch Trường nhạc có đủ thứ trên đời, thậm chí còn có cả bản vẽ cấu tạo vũ khí và tàu thuyền. Sau khi Phó Vân Anh nhận được những bản vẽ này, nàng lập tức sai người ra roi thúc ngực mang tới Quảng Đông.

Có ích là tốt rồi.

Nàng nghĩ thầm, đưa mắt xuống, nhìn thấy mấy câu cuối cùng, mặt nàng nóng bừng.

Thế mà chàng lại có thể nhắc tới những chuyện thân mật như thế trong thư, không sợ thư bị người ta lấy được sao?
Nàng giấu tiệt bức thư đi, tuy cằn nhằn vài câu trong lòng nhưng vẫn lập tức viết thư hồi âm, giao cho Kiều Gia đi gửi.

Phó Vân Anh và những người khác vừa thẩm tra xử lý vụ án của Ngưu Ngân vừa công bố trình tự cơ bản của việc thẩm tra xử lý ra bên ngoài. Báo vừa được khắc bản, cung đã không đủ cầu, pháp báo vốn là miễn phí nhưng cuối cùng lại bị các thương nhân in lậu, bán với giá trên trời, mười lượng bạc một bản.

Phòng báo chí ở các nơi lập tức yêu cầu tăng mạnh số lượng báo in ra, Chu Hòa Sưởng quyết đoán đồng ý ngay.

Hiện giờ, ở khắp mọi miền, dân chúng cứ nhàn rỗi là lại đem vụ án Ngưu Ngân ra bàn tán với nhau.

Ngự sử ai mà chẳng tinh ý, nhân cơ hội này dâng sớ, kiến nghị sửa chữa luật pháp, đổi hình phạt đối với Ngưu Ngân từ treo cổ thành lưu đày.

Triều thần phản ứng nhanh như vậy, Chu Hòa Sưởng vô cùng vui mừng, lệnh cho Hình Bộ nghĩ một bản tấu, đề nghị sửa lại điều khoản trong luật, viết chi tiết xem sẽ sửa thế nào, nếu như đại thần trong triều nhất trí thông qua thì sẽ bắt đầu thi hành.

Xử tử bằng cách lăng trì quá đau đớn, Hình Bộ cho rằng nếu vợ giết chồng với mục đích tự bảo vệ thì không nên phán lăng trì. Về điểm này, đa số triều thần đều đồng ý.

Một điểm khác là do chính Phó Vân Chương dâng sớ riêng. Trên đường xuôi nam, y đã gửi một tấu chương về, kiến nghị kết án người chồng bán vợ bán con. Tất cả mọi người ồ lên.

Đương nhiên triều đình vốn cấm mua bán dân lành dù chuyện này khó mà cấm hoàn toàn được. Triều đình cũng
cấm người chồng bán vợ con mình, nhưng trên thực tế việc mua bán vợ con trong dân đã quá phổ biến, thành ra mọi người đều quen rồi. Mà đại đa số những người phụ nữ bị bán đi đó chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người chồng, thi thoảng cũng có vài người có quan hệ thân thiết với anh em bên nhà mẹ đẻ, có thể sẽ được anh em mình chuộc về, nhưng người chồng kia vẫn không bị xử phạt bởi người bị bán thường sẽ không tố giác chồng mình.

Nếu thật sự kết án, sẽ phải kết án vì tội bán dân lành làm nô tỳ, ép dân lành làm kỹ nữ nhưng nếu thực sự có người bẩm báo lên quan phủ, quan phủ thực sự sẽ bắt những người đàn ông đó sao? Cả buổi triều ngày hôm đó, vì bản tấu này, mọi người lại tranh cãi ầm ĩ hết cả lên.

Chu Hòa Sưởng vẫn cứ giữ thái độ lạnh lùng uy nghiêm, nếu không cần mở miệng thì tuyệt không mở miệng trong suốt buổi triều, lãnh đạm nhìn các đại thần cãi cọ.

Đến thánh chỉ hắn cũng nghĩ xong rồi, nhất định phải sửa luật!

Đến lúc liễu bắt đầu đâm chồi mơn mởn, pháp báo được dán ở khắp các địa phương, kỳ cuối cùng của "Vụ án Ngưu thị giết chồng".

Đã có kết quả vụ án, Ngưu Ngân bị phán lưu đày.

Bên ngoài Đại Lý Tự, người người chen chúc, bàn tán ồn ào.

Mấy ngày nay, đầu đường cuối ngõ đâu đâu cũng đang bàn luận chuyện Ngưu Ngân. Biết hôm nay sẽ có kết quả phán quyết, từ sáng sớm đã có mấy chục người đứng chờ ngoài cổng, ngóng chờ kết quả được dán lên.

Nghe một thư sinh biết chữ cao giọng đọc từng từ từng từ trong phán quyết, mọi người hoan hô, vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Để cứu con gái, Ngưu Ngân lỡ tay đánh chết chồng mình, dân chúng thương cảm cho hoàn cảnh mà thị đã trải qua trước đây, cho rằng gã Đặng Thọ kia vô công rồi nghề, bán dân lành làm nô tỳ, ép vợ mình làm thiếp cho người ta không nói, lại còn nhẫn tâm bán ba đứa con gái, chết cũng chưa hết tội.

Cùng với việc thẩm tra xử lý vụ án này, tin tức về việc sửa chữa luật pháp cũng được lan truyền rộng rãi, hiện giờ đến những người ở quê cũng biết chồng mà bán vợ là trái với luật pháp của triều đình.

Phó Vân Anh vào nhà lao thăm Ngưu Ngân, báo với thị về kết quả phán quyết. Ngưu Ngân ngồi yên trong một góc ẩm thấp, mặt mày đờ đẫn, không nói một lời. Tuy lưu đày có nghĩa là đã được miễn tội chết nhưng đại đa số phạm nhân còn chưa tới được nơi lưu đày đã chết trên đường, Ngưu Ngân không có tiền đút lót cho sai dịch. Đối với thị mà nói, lưu đày chỉ là chết muộn hơn mấy ngày mà thôi.

Phó Vân Anh sai ngục tốt đưa con gái út của Ngưu Ngân vào.

Tiểu nương tử đi sau ngục tốt, run bần bật, bước vào nhà giam. Nhìn thấy người mẹ tiều tụy, chỉ trong mấy tháng mà tóc đã bạc một nửa của mình. Nàng quỳ rạp xuống đất, oa một tiếng, khóc thất thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp