Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 152-5: (ba) (5)


1 năm

trướctiếp

Nàng khóc rất lâu.

Ngưu Ngân vốn đang dại ra đờ đẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng cả chân lẫn tay bò tới song chắn tù bằng gỗ, vươn tay ra chạm vào con gái út, "Tam nhi!"

Tam tỷ nhi khóc ầm lên, nắm chặt tay Ngưu Ngân, "Mẹ!"

Hai mẹ con cách nhau một lớp song chắn tù bằng gỗ, nước mắt giàn giụa. Một lúc lâu sau, Ngưu Ngân lau khô
nước mắt, dập đầu côm cốp trước mặt Phó Vân Anh, "Đa tạ đại nhân cứu tiểu nữ, kiếp này nô gia không làm được gì, kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình của ngài!"

Rồi thị bảo Tam tỷ nhi dập đầu với Phó Vân Anh, "Tam nhi, mạng của con là do Phó đại nhân cứu, về sau con chính là nô tỳ của Phó đại nhân! Ngoan ngoãn đi theo Phó đại nhân, hầu hạ Phó đại nhân. Nếu không có Phó đại nhân, mẹ con đã chết từ lâu rồi, cả cuộc đời này con
cũng chỉ có thể bị người ta chà đạp mà thôi!"

Cuối cùng Tam tỷ nhi vẫn bị lưu lạc tới chốn phong trần. Cũng may nàng có dung mạo xuất chúng, tú bà kia nhìn ra cái lợi, định dạy dỗ thêm một hai năm rồi có thể đem nàng ra kiếm bộn tiền, bởi vậy tuy nàng bị sợ hãi nhưng vẫn chưa bị bắt tiếp khách. Chỉ có điều mẹ nàng đã giết cha nàng, nàng bước chân từ nơi dơ bẩn đó ra, thanh danh mất hết, vẫn luôn bị người khác chỉ trỏ.

Người thương cảm cho nàng không ít nhưng những người đàng hoàng tử tế dám cưới nàng lại không thể ít hơn. Vậy nên khi nghe Ngưu Ngân nói như vậy, Tam tỷ nhi không nghĩ ngợi gì đã chấp nhận luôn, quỳ xuống dập đầu với Phó Vân Anh.

Phó đại nhân đẹp đẽ như vậy, phong độ nhã nhặn, lại là quan lớn, nàng không dám hy vọng xa vời gì khác, chỉ cần có thể đi theo Phó đại nhân, dù có làm nha hoàn cho ngài ấy cả đời, nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Phó Vân Anh ngăn Tam tỷ nhi lại, hỏi Ngưu Ngân: "Còn hai cô con gái khác của ngươi thì sao?"

Nước mắt Ngưu Ngân rơi xuống như mưa, thị đưa mu bàn tay thô ráp lên quệt nước mắt, nức nở: "Hai đứa nó bị bán cho người đi làm ăn xa, không nói rõ tên họ, đến khẩu âm của bọn họ nô gia cũng không hiểu được, không biết là đi theo bọn họ làm thiếp hay đã bị bán đi chỗ khác rồi."

Trời đất bao la, cả đời này thị không thể tìm được hai đứa con gái nữa rồi, có khi Đại tỷ nhi và Nhị tỷ nhi đã không còn trên đời cũng nên.

Phó Vân Anh rũ mắt nhìn Tam tỷ nhi gầy guộc, "Ngươi muốn tìm hai người chị của mình không?"

Tam tỷ nhi kinh ngạc sững người một lúc, gật đầu lia lịa, mắt lấp loáng nước mắt, "Đại nhân, ngài định giúp ta tìm các chị sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu.

Nơi đáy mắt của Ngưu Ngân và Tam tỷ nhi đều hiện lên vẻ thất vọng:

Phó Vân Anh nói: "Các ngươi có thể tự tìm."

Ngưu Ngân ngẩn người, run run nói: "Đại nhân, nô gia là người có tội, Tam Nhi lại là một đứa con gái..."

Phó Vân Anh ra hiệu cho tùy tùng phía sau lấy công văn ra, "Nếu như có một cơ hội lập công chuộc tội đặt trước mặt ngươi, ngươi sẽ mạo hiểm thử một lần hay sẽ từ chối?"

Ngưu Ngân ngẩng đầu.

Phó Vân Anh nhìn Tam tỷ nhi, nói: "Nếu ngươi chấp nhận mạo hiểm, không những có thể tìm được hai cô con gái kia của ngươi, còn có thể đưa Tam tỷ nhi đi cùng. Có một người mẹ như ngươi chăm sóc, Tam tỷ nhi cũng sẽ không rơi vào cảnh bơ vơ không nơi nương tựa."

Ngưu Ngân căn bản không cần suy nghĩ gì, mắt lộ ra vẻ kích động, nhìn Tam tỷ nhi nhỏ bé bên cạnh, gật đầu nói: "Nô gia chấp nhận! Nô gia hoàn toàn chấp nhận."

"Tốt lắm." Phó Vân Anh sai người mở buồng giam ra.

Dây xích được tháo ra, Tam tỷ nhi lao vào trong, rồi hai mẹ con ôm nhau khóc ầm lên. Ngưu Ngân ôm đứa con gái đang khóc lóc trong tay, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Phó Vân Anh kiên nhẫn chờ đợi trong chốc lát, thấy Ngưu Ngân đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Nơi lưu đày thường là nơi lạnh lẽo miền tây bắc, hoặc là chốn rừng rú phía tây nam, ngoài ra còn có đảo Quỳnh Châu xa xôi."

Ngưu Ngân ôm chặt con gái, nhìn nàng không chớp mắt, nghiêm túc lắng nghe nàng nói.

Phó Vân Anh nói: "Chỗ ta định đưa ngươi đi gọi là Tiểu Lưu Cầu, cũng ở ngoài biển giống như đảo Quỳnh Châu.
Nhưng ngươi đừng sợ, nơi đó khí hậu ẩm ướt, là vùng đất có thể trồng trọt, cũng có thể làm những nghề khác."

Ngưu Ngân cười chua chát rồi nói: "Đại nhân, nô gia chỉ cần có thể sống là được rồi, vất vả thế nào cũng được!"

Phó Vân Anh ừ một tiếng, nói tiếp: "Tới nơi đó, ngươi chỉ cần cần cù làm lụng kiếm sống thôi, tạm thời không cần làm gì khác cả."

Ngưu Ngân ôm Tam tỷ nhi quỳ xuống, đầu đập côm cốp xuống nền đất. Sợ mạo phạm Phó Vân Anh, thị không dám tới quá gần nàng, run rẩy nói: "Suốt đời này nô gia vĩnh viễn không quên ân tình của đại nhân!"

Tam tỷ nhi cũng dập đầu theo.

Phó Vân Anh trấn an hai mẹ con mấy câu, dặn dò ngục tốt phải đối xử tử tế với bọn họ.

Ngục tốt cung kính đồng ý.

Phó Vân Anh đi từ trong nhà giam ra, Đổng tiểu thư với đóa hoa nhung trắng trên mái tóc tiến lên mấy bước. Nàng ta quan sát nàng thật lâu, biểu cảm phức tạp.

"Lúc còn ở phương nam, ta từng nghe mấy bài đàn từ do các tiểu thư chốn khuê phòng viết để ca ngợi Phó đại nhân, biết ngài là một người dung mạo tuấn tú, phong tư xuất chúng, nhưng không ngờ hóa ra ngài lại còn là một vị quan tốt có tấm lòng nhân hậu cơ đấy."

Phó Vân Anh cười, những lời này của Đổng tỷ nhi nghe thế nào cũng không giống đang khen người khác.

Đổng tiểu thư đi theo nàng, "Tại sao ngài lại muốn đưa những người phụ nữ đó đi lưu đày ở Tiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư?"

Mấy ngày nay nàng ta vẫn đi theo Phó đại nhân, biết "y" định đưa mấy chục phạm nhân nữ đi lưu đày ở Tiểu Lưu
Cầu và đảo Song Ngư, còn để nàng ta làm chủ quản, phụ trách việc quản thúc những phạm nhân nữ đó.

Phó Vân Anh nhẹ nhàng hỏi: "Cô cảm thấy những người phụ nữ nhà lành bình thường sẽ chấp nhận việc bỏ nhà cửa ruộng vườn ra biển với cô sao? Đến xuất đầu lộ diện họ còn không muốn, nói gì đến làm những việc khác."

Đổng tiểu thư chấn động.

Phó đại nhân đối xử tử tế với những người phụ nữ đó, quả nhiên còn có mục đích khác!

Nàng ta bật cười nói: "Phó đại nhân nói đúng rồi, nhiều năm nay ta bôn ba khắp chốn, đúng là rất hiếm khi gặp được những người phụ nữ giống như ta, chỗ nào cũng dám ló mặt ra. Chỉ có những người giống Ngưu Ngân, chẳng còn vướng bận gì, không thể sống ở Trung Nguyên nữa mới có thể chịu ra ngoài một cách dứt khoát như vậy."

"Đa phần những người phụ nữ đó đều đáng thương, không phải kẻ độc ác, nhưng có thể có mấy người cứng đầu, đành nhờ Đổng tiểu thư để tâm chút vậy." Phó Vân Anh nói.

Đổng tiểu thư bĩu môi, giơ nắm tay lên, "Ngài yên tâm đi, vào tay ta, đầu có cứng đến đâu cũng phải ngoan ngoãn nghe lời."

Nàng ta trầm mặc trong chốc lát, thử dò hỏi: "Tại sao ngài lại làm như vậy chứ?"

Tại sao à?

Bởi chỉ có làm như vậy, những người phụ nữ không còn gì phải vướng bận ấy mới có thể có được cuộc sống mới ở một nơi hoàn toàn mới. Bọn họ có thể giống như đàn ông, dựa vào công lao động của mình để đổi lấy thù lao, bọn họ có thể có được ruộng đất, phòng ốc thuộc về mình, muốn ra ngoài có thể ra ngoài, muốn đi học đường học hành có thể đi học đường học hành. Tiểu Lưu Cầu và đảo Song Ngư không có nhiều lễ nghi phiền phức và đủ loại gông xiềng như Trung Nguyên.

Sau này, bọn họ có thể lột xác hay vẫn tiếp tục chìm đắm là lựa chọn của bản thân họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp