Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 152-6: (ba) (6)


1 năm

trướctiếp

Không có cách nào để khuyên những người phụ nữ bình thường thử mạo hiểm, chỉ có thể bắt đầu thử nghiệm từ
những tù nhân nữ này. Rất nhiều năm sau này, con cháu của bọn họ còn có thể làm quan ở địa phương.

Trung Nguyên quá khó thay đổi, vậy thì hãy bắt đầu ở vùng duyên hải, nơi có phong tục cởi mở nhất, sau đó có khi bọn họ còn có thể gây ảnh hưởng ngược lại vào đất liền.

Tuy rằng tất cả đều mới chỉ là giả thiết, ý tưởng, chắc chắn sẽ bị cản trở một cách mạnh mẽ, nhưng gieo cái hạt giống này xuống càng sớm, tưới nước bón phân, thì cái ngày nhìn thấy mầm xanh chồi lên từ mặt đất lại càng sớm hơn.

Phó Vân Anh từng phái người điều tra Đổng tiểu thư.

Cái vị Đổng tiểu thư này không nói dối, đúng là nàng ta đã trà trộn vào vùng duyên hải, thường tiếp xúc với đủ loại người. Trong thời gian đó, cũng có khá nhiều người có ý đồ với nàng ta, nàng ta liều chết chống trả mới may mắn thoát hiểm. Sau này nàng ta cài một đóa hoa nhung màu trắng lên đầu, tỏ ý ngày nào còn chưa báo thù được cho cha thì ngày đó sẽ không lấy chồng, nếu như có người bắt ép thì sẽ có kết cục ngọc nát đá tan. Mọi người khâm phục sự kiên cường của nàng ta, khen nàng ta là người con gái có hiếu. Có cái danh tiếng hiếu thảo này, hơn nữa nàng ta dầm mưa dãi nắng, từ một tiểu thư nhà quan mặt mày xinh đẹp dần trở thành một nữ ngư dân làn da ngăm đen, ăn to nói lớn, những người có ý đồ với nàng ta cũng ít đi nhiều.

Phó Vân Anh tỏ ý nàng có thể sửa lại án oan cho Đổng Hàn Chi.

Đổng tiểu thư cực kỳ dứt khoát, không cần Phó Vân Anh phải mở miệng lôi kéo, nàng ta đã thề sẽ đi theo nàng, nghe nàng sai khiến, chỉ cần nàng không ép nàng ta làm những việc như hà hiếp dân lành là được.

Phó Vân Anh giao Ngưu Ngân và những người khác cho Đổng tiểu thư. Nàng tin rằng, tới vùng đất mới, bắt đầu một cuộc sống mới, có thể hoàn toàn dựa vào đôi tay của chính mình để nuôi sống bản thân, Ngưu Ngân và những người phụ nữ kia sẽ lột xác.

Những người này đều được nàng lựa chọn kỹ càng rồi mới quyết định, có rất nhiều độ tuổi, từ mười mấy cho đến mấy chục, đều là những người chưa mất lương tri.

Về phần những người đàn bà ác độc tàn nhẫn, tội ác đầy mình, nàng sợ Đổng tiểu thư không xử lý được nên không chọn.

...

Khí hậu phương bắc và phương nam rất khác nhau.

Lúc Phó Vân Chương rời kinh sư, trong những cánh rừng trên núi, tuyết vẫn còn chưa tan hết nhưng tới khi đến Hồ
Quảng, y lại thấy hai bên bờ sông đã xanh rì, trên sườn núi, hoa đào hoa mận đã nở bung, nhìn từ xa như những đám mây sà xuống bên sông.

Y không ở lại phủ Võ Xương mà về thẳng huyện Hoàng Châu.

Phó trạch vẫn nằm ở tòa nhà to đẹp nhất của phố Đông Đại, người hầu canh cửa nhìn thấy y, ngạc nhiên vô cùng, ba chân bốn cẳng chạy ra đón, "Gia, ngài về rồi!"

Y ừ một tiếng, sải bước vào phủ, ra hiệu cho tùy tùng phía sau đưa Phó Dung vào theo.

Phó Dung bị ba người canh gác cả ngày lẫn đêm, dọc đường đi, ăn uống tiêu tiểu đều phải có người đi cùng. Ả làm ầm lên, lúc lên đường còn lăn trên mặt đất la lối khóc lóc không chịu đi, nhưng giờ đây Phó Vân Chương đã mất hết kiên nhẫn với ả rồi. Từ đầu tới cuối, y không thèm nhìn ả một lần nào. Không ai để ý, ả có khóc lóc la lối cũng chẳng có tác dụng gì, bị tùy tùng quẳng thẳng lên lưng ngựa rồi cứ thế lên đường, vô cùng đau đớn khổ sở.

Ả gầy gò, tiều tụy không để đâu cho hết, nỗi sợ hãi với Phó Vân Chương còn mãnh liệt hơn trước đây gấp mười lần. Lúc bị tùy tùng xách tới trước mặt Phó Vân Chương, ả cứng đầu cứng cổ không chịu thua nhưng cả người đã lạnh toát. Phó Vân Chương không thèm nhìn ả, đi thẳng vào trong, tới sân viện rộng nhất trong nhà, nơi ở của Trần thị.

Đám nha hoàn nhìn thấy Phó Vân Chương trở về, kinh ngạc tới mức mồm miệng há hốc, đồng loạt tiến lên, "Gia về rồi."

Phó Vân Chương cũng không để ý nhiều, đẩy cửa phòng ra.

Đám nha hoàn nhìn nhau, không dám vào phòng, quyết định canh giữ ngoài cửa.

Chỉ có Liên Xác kéo Phó Dung đang bị trói vào trong phòng.

Trong phòng, ánh sáng vàng lấp lánh. Trước chính đường, trên chiếc bàn thờ phủ vải đỏ là mũ phượng khăn quàng mà triều đình ban cho. Trần thị ngồi trước bàn, ôm một chiếc hộp gấm trong lồng ngực, cúi đầu vuốt ve hoa văn trên hộp gấm, ánh mắt ngập tràn yêu thương. Ngẩng đầu nhìn thấy Phó Vân Chương, bà ta nhíu mày.

Phó Vân Chương nhìn quanh một lượt, đồ đạc trong phòng vẫn thế, trong phòng đốt hương, khói nhẹ lượn lờ.

Y gọi một tiếng: "Mẫu thân."

Trần thị ôm chặt hộp gấm, nhìn đi chỗ khác, không nhìn y.

Phó Vân Chương bước lên phía trước, "Mẫu thân, đây là lần cuối cùng ta gọi bà như vậy."

Trần thị nhíu mày chặt hơn, ngẩng đầu lên.

Phó Vân Chương chỉ vào người vừa bị Liên Xác kéo vào nhà là Phó Dung, "Ả nói với ta hết rồi."

Mặt Trần thị biến sắc, ánh mắt lóe lên, tức giận lườm Phó Dung một cái. Con bé này thật đúng là không tim không phổi, cái loại chuyện này sao có thể nói với Phó Vân Chương chứ?

Phó Dung bất chấp tất cả, trừng mắt nói: "Phó Vân Chương, cô cô ta nuôi ngươi lớn lên, có ân dưỡng dục với ngươi, ngươi mà dám làm gì cô cô ta, ta sẽ đi tới quan phủ kiện ngươi tội ngỗ nghịch bất hiếu, khiến ngươi thân bại danh liệt!"

Phó Vân Chương không quay đầu sang, khóe miệng nhếch lên, "Ngươi có thể kiện thì kiện đi, tốt nhất là nói hết sự thật ra."

Y nhìn Trần thị, "Giả mạo con nối dõi, âm mưu chiếm đoạt gia sản, phu nhân sẽ ra sao đây?"

Trần thị trợn trừng mắt, nếp nhăn trên mặt cũng run lên, lườm Phó Dung, quát khẽ: "Con nói bậy cái gì đó hả? Cái thứ nghiệp chướng chẳng hiểu biết gì này! Câm miệng lại cho ta!"

Từ trước đến nay Phó Dung chưa bao giờ sợ Trần thị, bĩu môi bực tức nói: "Cô cô, cô cô là mẹ của Phó Vân Chương, là cáo mệnh phu nhân, cô cháu ta không cần phải sợ y!"

Trần thị nhìn về phía mũ phượng khăn quàng đang được thờ trên bàn thờ, nỗi sợ lập tức tan biến, "Đúng thế, ngươi là do ta nuôi lớn, không cần biết ngươi là con đẻ hay con nuôi, máu ta đã hóa thành sữa nuôi ngươi lớn, cả đời này ngươi cũng phải nghe lời ta! Ngươi mà dám bất
hiếu với ta, ngươi cũng đừng mơ được làm quan nữa, đến cả công danh của ngươi, vị trí thám hoa cũng sẽ bị triều đình thu hồi cho mà xem!"

Phó Vân Chương cười lạnh một tiếng, giọng lãnh đạm.

"Thu hồi thì sao nào?"

Y có ngũ muội muội, cứ coi như là thân bại danh liệt đi, Anh tỷ nhi cũng sẽ che chở cho y, vẫn đối xử tốt với y như cũ. Tất cả mọi người sẽ chỉ trích y, sẽ phỉ nhổ y, chỉ có mình nàng sẽ không làm thế.

Y cũng có người thân.

Thấy y bày ra cái vẻ ngang ngược như thể muốn đồng quy vu tận với mình, môi Trần thị run run, ngón tay bà ta chỉ thẳng vào mặt y, "Ngươi, ngươi!"

Phó Vân Chương đón nhận ánh mắt oán hận của bà ta, trầm mặc một lát. Không biết từ khi nào, y rất sợ nhìn thấy ánh mắt như thế của mẫu thân, thất vọng, căm ghét, hận thù.

Y không biết vì sao mẫu thân lại hận y như vậy.

Sau đó y lại nghĩ, hẳn là bởi mẫu thân chịu quá nhiều gian khổ, mẫu thân thật đáng thương, mẫu thân vất vả dệt vải nuôi y lớn. Thân là con cái, hẳn y phải sớm hoàn thành tâm nguyện cho mẫu thân, gỡ bỏ khúc mắc trong lòng mẫu thân. Đến ngày đó, mẫu thân cũng sẽ giống như mẫu thân của những người khác, trở nên dịu dàng yêu thương y. Nhưng ngày đó vĩnh viễn sẽ không đến. Y cũng chẳng cần ngày đó nữa.

Phó Vân Chương vẫy tay, Liên Xác nhìn y đầy lo lắng, kéo Phó Dung ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại y và Trần thị. Y chắp tay sau lưng, đứng trước bàn thờ, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao bà hận ta?"

Trần thị cười ha hả lạnh lẽo, nói thì cũng đã nói ra rồi, bà ta không cần kiêng dè gì nữa, nghiến răng nghiến lợi, "Con gái ta phải chịu khổ ở bên ngoài, ngươi lại có thể làm thiếu gia của Phó gia, ta nuôi ngươi lớn lên, con gái ta lại không thể ở bên cạnh mẹ ruột, ngươi là do một kẻ tá điền sinh ra, dựa vào cái gì mà chiếm vị trí của con gái ta cơ chứ?!"

Lúc nói chuyện, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của bà ta run rẩy, rõ ràng là bà ta đã ẩn giấu những lời này trong lòng thật lâu.

Phó Vân Chương nhắm mắt lại, bật cười.

Y từng nghĩ tới rất nhiều lý do, không ngờ đáp án Trần thị đưa ra lại nực cười như vậy.

Người ức hiếp Trần thị là dòng tộc, người nghĩ ra cái cách đổi con này chính là bản thân Trần thị, bà ta không hận dòng tộc, không hận quy củ, lại đi hận y lấy mất thân phận của con gái bà ta.

Trần thị đứng dậy, tay run lên bần bật, "Chính là ngươi, là ngươi hại chết Dung nhi nhà ta! Ta vốn định về Trần gia thăm con bé, đúng lúc ấy ngươi lại còn ngã bệnh, tại sao ngươi lại ngã bệnh cơ chứ? Ta ở lại chăm sóc cho ngươi, đến cơ hội để nhìn thấy Dung nhi lần cuối cũng
không có! Ngươi là đồ yêu tinh hại người!"

Bà ta nói, giơ tay lên, tát thẳng vào mặt Phó Vân Chương.

Khi Phó Vân Chương còn nhỏ, y thường xuyên bị đánh, Trần thị bận lo kế sinh nhai, tính tình nóng nảy, mỗi lần
bực mình liền kéo y ra đánh cho mấy cái, sau này y đã đỗ cử nhân rồi mà bà ta vẫn còn tát y mấy lần liền.

Giờ thì khác rồi.

Y giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Trần thị, nhìn xuống người đàn bà già nua trước mặt.

Đây là người nuôi y lớn lên, mẫu thân của y.

Y vẫn còn nhớ rõ cái lần y ngã bệnh mà Trần thị nhắc tới.

Khi đó là mùa đông, y thức đêm đọc sách, trong nhà không có tiền, không có chậu than, chỉ có thể trùm chăn sưởi ấm, cuối cùng y vẫn bị cảm lạnh, ho khan rất lâu.

Trần thị không cho phép y nghỉ ngơi, y nỗ lực kiên trì, nhưng đến Tết, y không chịu nổi nữa, ngã bệnh.

Bạn cùng trường đến nhà thăm y, thầy của y khi đó thấy y đã sốt đến mức không tỉnh táo mà vẫn cầm sách không
chịu bỏ ra, tức giận tới mức mắng ầm lên rằng Trần thị là kẻ ngu muội rồi tự chi tiền mời thầy thuốc tới khám bệnh bốc thuốc cho y.

Trần thị bị hàng xóm láng giếng chỉ trỏ, mặt đuỗn ra. Trước mặt thầy của y, bà ta tỏ vẻ là sẽ chăm sóc y cẩn thận. Đó là lần duy nhất y cảm nhận được tình thương của Trần thị, bà ta lấy lê nấu một bát lê chưng rồi đút cho y uống, tuy không hề thêm đường, nước lê chưng chua loét, y lại uống một hơi hết sạch.

Mấy tháng sau, người Trần gia tới nhà báo tang, nói một người biểu muội của y bị bệnh, đột ngột qua đời. Trần thị khóc rất lâu.

Phó Vân Chương từng gặp người biểu muội kia, khi đó còn định an ủi Trần thị, Trần thị cầm kìm sắt lên, vừa khóc vừa đánh y.

Y cho rằng mẫu thân quá đau lòng nên sau này khi mẫu thân nói ra ý định muốn nhận nuôi một đứa con gái từ nhà mẹ đẻ, còn đặt tên là Dung tỷ nhi, y cũng không nghĩ nhiều.

Giờ y mới biết, người biểu muội kia chính là con gái ruột của Trần thị.

Phó Dung từng nói với y, con gái của Trần thị mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc sinh ra sức khỏe đã không tốt, khi còn
nhỏ đã từng suýt chết yểu mấy lần. Trần thị tìm mọi cách chữa bệnh cho con gái, bán hết của cải và tất cả đồ trang sức lấy tiền nhưng vẫn không thể chữa trị cho cô bé tên là Dung tỷ nhi kia.

Dung tỷ nhi chết vào cuối xuân đầu hạ. Tết năm ấy Trần thị từng định về nhà mẹ đẻ thăm con gái ruột, nhưng bởi Phó Vân Chương ngã bệnh nên không làm được. Sau Tết lại nhiều việc, bà ta định chờ tới Tết Đoan Ngọ sẽ về sau, thậm chí đã làm xong quần áo mới cho con gái nhưng cuối cùng lại nhận được tin dữ rằng con gái đã qua đời.

Bà ta trút tất cả nỗi tức giận lên người Phó Vân Chương, cảm thấy nếu không phải Phó Vân Chương ngã bệnh, Tết
năm đó bà ta đã có thể về nhà thăm con gái, nói không chừng con gái sẽ không bị bệnh mà chết.

Phó Vân Chương từ từ khép mắt lại, những chuyện cũ thời niên thiếu lại hiện lên rõ mồn một trước mắt một lần nữa. Không thể nào ngờ được, cái lần duy nhất trong đời mà y cảm nhận được sự dịu dàng của mẫu thân lại trở thành nguyên nhân để mẫu thân thù hận, tra tấn y.

Cái chết của Dung tỷ nhi thì liên quan gì đến y cơ chứ?

Căn bản y nào biết đến sự tồn tại của Dung tỷ nhi.

Trần thị đáng thương, Dung tỷ nhi đáng thương, còn y thì sao?

Y vô tội nhường nào, đơn giản là bị Trần thị chọn phải, liền phải gánh vác tất cả tội nghiệt.

"Phu nhân, bà chi ra một lượng ba tiền năm phân bạc mua ta, nuôi ta lớn. Ta giúp cho bà giữ được gia sản, khiến cho bà không phải lo cơm ăn áo mặc, thi đỗ thám hoa, xin triều đình phong cho bà danh vị cáo mệnh... Ta không nợ bà gì hết."

Y gạt tay Trần thị ra, đi ra ngoài.

Trần thị lảo đảo, lui ra phía sau mấy bước, chống tay lên mặt bàn mới đứng vững, run rẩy cả người, "Thằng con bất hiếu... Ngươi là đồ bất hiếu!"

Bước chân Phó Vân Chương khựng lại, y quay đầu, mặt mày lạnh như băng, "Ta là đứa con bất hiếu... Bà thì là một người mẹ tốt sao?"

"Ta biết cuộc sống của quả phụ rất khó khăn, ta biết bà chịu nhiều gian khổ, bà thức đêm dệt vải, mắt cũng mờ đi, ta vẫn ghi nhớ trong lòng. Những đêm bà cầm kéo trốn trong chăn run lên bần bật, ta cũng biết. Từ nhỏ, ta đã nghĩ ta là con của bà, bà mang nặng đẻ đau sinh ra ta,
nuôi dưỡng ta, trong lòng bà vẫn yêu thương ta. Bà hung dữ, động một tý là lại tức giận đánh đập ta, đều là bởi dòng tộc ép buộc bà. Là bọn họ hại bà. Ta là người đàn ông duy nhất trong nhà, hẳn nên trưởng thành sớm một chút, làm chủ gia đình, chia sẻ khó khăn với bà, gánh vác toàn bộ áp lực thay bà, để bà có thể thanh thản yên bình, trở thành một lão phu nhân không phải lo nghĩ gì..."

Y thẫn thờ, ngừng lại.

Vành mắt Trần thị đỏ bừng, răng nghiến vào nhau.

Hồi lâu sau, Phó Vân Chương cúi đầu, chỉnh lại ống tay áo, "Cũng may Phó Dung đã nói cho ta sự thật, hóa ra ta
không phải con bà, những gì ta nợ bà ta đã trả hết từ lâu. Từ nay về sau, bà và ta không còn liên quan gì đến nhau nữa."

Lần này là hoàn toàn cắt đứt tất cả quan hệ. Y cất bước ra ngoài.

Lúc sắp ra tới cửa, phía sau vang lên tiếng gọi khàn khàn: "Vân Chương!"

Y dừng lại.

Trần thị loạng choạng, đi từng bước về phía y, "Mẹ cũng không nghĩ như thế... Mẹ không nhịn được... Không ai
giúp mẹ cả... Dung tỷ nhi chết rồi, mẹ không được gặp con bé lần cuối cùng, trước kia mẹ vẫn yêu thương con mà!"

Bà ta vươn tay ra, định túm lấy tay áo Phó Vân Chương. Phó Vân Chương nhấc tay lên né tránh bàn tay đang mở ra của bà ta, quay sang nhìn bà ta.

"Phu nhân, muộn rồi."

Y xoay đầu đi mất.

Cạch một tiếng, cửa bị nha hoàn bên ngoài khép lại.

Trần thị vẫn giữ tư thế vươn tay như thế, mặt dại ra, rất lâu rất lâu sau, nước mắt rơi như mưa, ngã ngồi trên mặt đất.

...

Tay Phó Dung vẫn bị trói chặt.

Ả ngồi dưới đất, chửi Phó Vân Chương ầm ĩ.

Liên Xác đứng bên cạnh trông coi ả, thi thoảng lại liếc ả đầy vẻ khinh thường.

Phó Vân Chương đi ra, nhìn về phía Phó Dung, "Để ả lại đây, cho ả ở cùng với phu nhân."

Liên Xác sửng sốt sững sờ một lúc lâu rồi vẫn thưa vâng.

Phó Dung cũng ngây người một lát, mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Phó Vân Chương nói: "Từ nhỏ ngươi đã ở bên phu nhân, hẳn là đã biết tính phu nhân... Sau này ta sẽ không quay lại đây nữa, còn ngươi, ngươi tiết lộ bí mật của bà ấy, sẽ phải sớm sớm chiều chiều đối mặt với bà ấy, ngươi cảm thấy phu nhân sẽ đối xử thế nào với ngươi đây?"

Trần thị thích giận cá chém thớt, tính tình ngang ngược, hơi một tý là lại tát vào mặt người khác.

Phó Vân Chương để ả ở lại đây, sống chung với một bà già điên điên khùng khùng, để cho hai người họ tra tấn lẫn nhau!

Nghĩ ngợi một hồi, hiểu ra được ý định của Phó Vân Chương, nụ cười trên mặt Phó Dung cứng đờ, ả sởn cả tóc gáy, "Ngươi, ngươi dám!"

Phó Vân Chương lạnh lùng nói: "Ngươi là do phu nhân nuôi lớn, đúng là nên phụng dưỡng phu nhân."

"Ta không muốn ở với bà ta! Ngươi thả ta ra!"

Phó Dung càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, những chuyện khác cũng đành thôi, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc về sau phải ở với một bà điên, chân ả đã mềm nhũn ra.

"Nhị ca ca, huynh thả muội ra đi, muội không hại huynh đâu! Cùng lắm muội chỉ nói cho sướng miệng thôi, huynh không thể đối xử với muội như thế được!"

Phó Vân Chương nhìn ả, "Ngươi định vạch trần thân thế của ta, đến thư mật báo cũng đã nhờ người ta viết rồi gửi tới nhà tri phủ, nếu không phải sư gia nhà tri phủ là bạn cùng trường của ta, lúc này hẳn là ngươi đã có trò vui để xem rồi."

Sư gia kia họ Khổng, chính là Khổng tú tài năm đó. Hắn đọc xong nội dung bức thư liền lập tức hủy thư đi, sau đó phái người giám sát chặt chẽ người Trần gia, vậy nên bí mật vẫn chưa bị tiết lộ ra ngoài.

Phó Dung vẫn mạnh miệng: "Nhị ca ca, huynh thông minh như thế, không phải là vẫn chưa có chuyện gì xảy ra sao? Muội là em gái huynh mà, huynh buông tha cho muội đi!"

Phó Vân Chương nhìn ả, khóe miệng nhếch lên, cười trào phúng: "Ngươi muốn trả thù ta, nói cho ta biết thân thế của ta, khiến ta đau khổ cả đời."

Phó Dung cứng họng, sống lưng lạnh toát.

Phó Vân Chương quay mặt đi, phóng mắt về phía đình viện trước mắt.

Tòa nhà quen thuộc, bố cục quen thuộc, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi, đối với nơi này, y chưa từng lưu luyến chút nào. Chỉ có Lâm Lang Sơn Phòng là khác.

Y bật cười khe khẽ, "Ngươi cho rằng ta thích Anh tỷ nhi, chỉ là tình yêu nam nữ đơn thuần sao?"

Phó Dung ngẩng đầu, gân xanh trên trán nổi lên, "Ngươi thiên vị nàng ta, từ nhỏ đã thiên vị nàng ta, ta cũng là em gái ngươi mà!"

Phó Vân Chương bật cười.

Lúc Phó Dung mới được đưa tới Phó gia nuôi dưỡng, y đã thật lòng coi ả là em gái mình.

Đáng tiếc là cô em gái này không coi y như người thân, gọi là phải tới, đuổi là phải đi.

Y không ngu ngốc, vì sao lại phải cố ép mình chấp nhận một người không tôn trọng mình là em gái?

"Dù ta có thân phận gì, dù ta có phải đường huynh của Anh tỷ nhi hay không, kể cả biết được thân thế của ta đi
chăng nữa, Anh tỷ nhi vẫn sẽ đối xử tốt với ta như trước đây. Ta vui vẻ, muội ấy sẽ mừng cho ta. Ta đau khổ, muội ấy sẽ lo lắng cho ta." Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên, y mỉm cười, "Ta cũng thế. Dù ta có họ gì đi chăng nữa, Anh tỷ nhi vĩnh viễn là người thân của ta."

Y cúi người nhìn Phó Dung, "Loại người như ngươi đại khái sẽ vĩnh viễn không hiểu được."

Y từng chẳng để bụng cái gì cả, từ đầu đến cuối vẫn luôn có một bức tường ngăn cách y và thế giới này. Bạn cùng trường nói đùa rằng y không dính khói lửa phàm tục. Thực ra chỉ là y vẫn chưa tìm được thứ đáng để quan tâm mà thôi. Mười mấy năm, ngày nào cũng như ngày nào, y học tập, y có tri thức uyên bác nhưng nội tâm lại trống rỗng. Sau này, y không như thế nữa, y quen biết Anh tỷ nhi, nhìn nàng lớn lên, dạy nàng đọc sách viết chữ, giúp nàng thực hiện ước mơ của nàng.

Anh tỷ nhi càng ngày càng tiến bộ, y giúp Anh tỷ nhi, đồng thời cũng bắt đầu tìm tòi cuộc sống của chính mình, tìm được niềm vui sống. Y thích sách, thích cảnh đẹp, thích thơ, thích Anh tỷ nhi, thích đi thăm danh lam thắng cảnh các nơi cùng bạn bè, thích ngồi trên thuyền lang thang không mục đích, thích mây trắng lượn lờ trên núi
cao, thích chân trời lộng lẫy mỗi sáng sớm, thích mặt nước mùa xuân xanh ngắt dập dềnh, thích đóa hoa nở bung đầu cành. Vạn vật trên thế gian đáng yêu như thế, y
thích rất nhiều thứ. Không biết cuộc đời này liệu sẽ kết thúc ở chỗ nào, nhưng có thể có được những ký ức vui vẻ như vậy đã là đủ rồi.

Y chậm rãi nói: "Ta sẽ không đau khổ, ngược lại, biết được thân thế của mình, cuối cùng ta đã không cần bứt rứt với mẫu thân nữa."

Dừng lại một chút, y nhìn Phó Dung lần cuối cùng.

"Cảm ơn ngươi."

Y nhấc chân đi mất.

Phó Dung khóc lóc thảm thiết, chịu nhiều gian khổ như vậy, phí bao nhiêu công sức như thế, kết quả căn bản không trả thù được Phó Vân Chương, lại còn khiến y được giải thoát!

...

Ra khỏi Phó gia, Phó Vân Chương nói tên một cái thôn.

Liên Xác nhìn lén y một cái, biết đó nhất định là nơi cha mẹ ruột của y đang ở, không dám hỏi nhiều.

Thôn này cách huyện Hoàng Châu không xa lắm, chỉ có điều ở chỗ rất hẻo lánh, hơn nữa người trong thôn thường
xuyên bán những đứa trẻ mà gia đình không nuôi nổi đi, vậy nên Trần thị mới dám yên tâm mua một bé trai từ nơi này. Phó Vân Chương từng ép hỏi Phó Dung, biết được mấy gian nhà tranh dưới cây hòe cuối thôn là nơi bản thân mình sinh ra.

Y xuống ngựa ngay đầu thôn, đi bộ vào trong. Giờ đang là ban ngày, người trong thôn đều đã ra đồng làm việc, chẳng có ai ở nhà, cả thôn im ắng.

Y nhanh chóng nhìn thấy cây hòe rất lớn kia, đi qua đó.

Nhiều năm trôi qua, cây hòe không thay đổi, gian nhà tranh dưới tán cây nay đã biến thành nhà ngói, có hàng rào tre, dây leo bò kín trên hàng rào. Sân phơi trước nhà được quét tước sạch sẽ, trên giá phơi có mấy chiếc nong lớn.

Liên Xác nhìn quanh một lượt, thấy trong nhà hình như có bóng người đi qua đi lại, khẽ hỏi: "Gia, tiểu nhân vào
xem trước nhé?"

Phó Vân Chương lắc đầu.

Y dừng lại trước cửa nhà, nhìn ngắm ngôi nhà một lúc rồi xoay người rời đi. Liên Xác ngây người hồi lâu, vội vàng cất bước đuổi theo.

"Gia... Có phải ngài sợ không?"

Đó chính là cha mẹ ruột của gia, anh chị em ruột của gia mà, sao mà đến cổng nhà gia cũng không vào?!

Phó Vân Chương mỉm cười.

Không có gì để sợ, y tới đây chỉ là để xem nơi mình sinh ra, hoàn toàn không có ý định nhận cha mẹ ruột.

Liên Xác định nói gì nữa mà lại thôi.

Qua khóe mắt, Phó Vân Chương nhìn thấy hắn có vẻ chần chừ bèn hỏi: "Ngươi định khuyên ta quay về sao?"

"Gia, nói thế nào thì cũng là cha mẹ ruột, bọn họ bán ngài đi cũng là có nỗi khổ cả."

Phó Vân Chương vẫn không dừng bước. "Đúng vậy, có nỗi khổ."

Y đi ra ngoài thôn, lên ngựa, kẹp bụng ngựa, giục ngựa cất bước.

"Bọn họ phải lo chuyện cưới xin cho con trai lớn, không có tiền sính lễ, cảm thấy không nuôi nổi nhiều người như thế nên chỉ có thể bán ta đi."

Từ khi sinh ra y đã nhỏ yếu. Ở nông thôn, những đứa trẻ như thế lớn lên thường không mấy cường tráng, không
thể làm ruộng nên cha mẹ y quyết định bán y đi.

Phó Vân Chương biết bọn họ cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi.

Vậy nên y nên quay về nhận bọn họ, làm đứa con hiếu thảo của họ sao? Rồi nghe bọn họ kể ra năm đó lúc bán y đi, họ đã đau lòng như thế nào?

Kết cục như thế đương nhiên là ai cũng vui mừng, trong tiểu thuyết có rất nhiều câu chuyện như thế.

Nhưng y không thích, y muốn làm theo ý mình một lần.

Từ lúc còn trong tã lót, y bị bán đi, một lượng ba tiền năm phân bạc kia đã cắt đứt toàn bộ máu mủ ruột rà.

Không cần thiết phải gặp mặt.

Y không là con trai của bất kỳ ai, chỉ là chính y mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp