Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 154: (năm) (1)


1 năm

trướctiếp

Thuyền đậu ở bến tàu, đã gần tối nhưng trên bờ vẫn có tiếng người nói ồn ào.

Đẩy cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thuyền bè san sát, xa xa là những dãy núi xanh thẳm nối tiếp nhau tựa như sóng nước dập dềnh. Trời chiều đã ngả về tây, ánh sáng vàng nhàn nhạt dịu dàng bao phủ khắp thành quách trong sơn cốc, phía chân trời đã xuất hiện mấy ngôi sao.

Người bán rong gánh đòn gánh đi qua, mời chào rau dưa củ quả. Trời cuối xuân, trăm hoa đua nở, người phụ nữ mặc áo vải thô màu lam vác một chiếc rổ toàn hoa nhài, hoa sơn chi tươi.

Dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi được hương thơm ngào ngạt lẫn vào không khí.

Phó Vân Chương tựa vào thành giường trước cửa sổ, ngồi xếp bằng, tóc dài kéo sang một bên, mặc một chiếc áo bào cổ chéo bằng lụa Hàng Châu, vạt áo mở rộng, lộ ra trung y bằng lụa trắng bên trong, tay y cầm một cuốn sách nhưng lại không mở ra xem.

Y ngồi nhìn mặt sông lấp loáng, chỉ ngồi không như vậy hồi lâu, thấy chiều hôm dần buông xuống, khói bếp trong núi bốc lên khắp nơi, tiếng người ồn ào cũng xa dần.

Bến tàu đông đúc cả ngày cuối cũng cũng yên tĩnh trở lại.

Người ta bảo "Gần quê lòng lại thêm lo lắng" [1], y chẳng phải người về quê nhưng sau khi rời khỏi Hồ Quảng, không hiểu sao lại có cảm giác mê mang và sợ hãi, không biết rốt cuộc nên đi đâu về đâu.

[1] Trích "Độ Hán giang" của Lý Tần, bài thơ nói về tâm tình của người xa xứ về quê, càng về đến gần lại càng lo lắng sợ hãi, không dám hỏi thăm khách qua đường. Bản dịch trên thivien.net.

Sơn tra đã chín từ lâu, quả đỏ ánh vàng lấp lánh. Trong hai phong thư liên tiếp gần đây, Phó Vân Anh đều hỏi y ngày về.

Y trốn tránh, bảo phong cảnh trên đường rất đẹp, muốn đi chơi thêm mấy ngày, thực ra nếu không cố tình lần lữa thì đã về từ lâu rồi.

Liên Xác đẩy cửa bước vào, đốt hương vòng đuổi muỗi ở góc khoang thuyền. Thời tiết ấm lên, cạnh bờ sông rất nhiều muỗi, vo ve khiến người ta đau đầu.

Phó Vân Chương bảo hắn lấy cổ cầm ra, đặt ngang trên đầu gối, ngón tay khẽ lướt trên dây đàn.

Ánh trăng tràn ra như nước chảy, trong đêm tĩnh lặng, tiếng đàn thanh lãnh bi thương.

Liên Xác không thể không đứng lại lắng nghe. Hắn không hiểu âm luật nhưng cũng có thể cảm nhận được sự nặng nề trong tiếng cổ cầm, khiến hắn không dám thở mạnh, sợ quấy nhiễu tiếng đàn kỳ ảo, trong sáng, thanh tao ấy.

Bên bờ sông, chín con ngựa to khỏe chạy băng băng, xé rách bóng đêm yên tĩnh.

Vó ngựa đạp vang như sấm rền.

Tới bến tàu, nghe loáng thoáng thấy tiếng đàn cất lên từ một con thuyền trên mặt nước, người cầm đầu khoác áo choàng siết cặt dây chương, ra hiệu cho tùy tùng phía sau dừng lại, nghiêng tai lắng nghe.

Mọi người vội hô lên một tiếng dừng ngựa lại, im lặng.

Trên thuyền, Phó Vân Chương bỗng nhiên nghe thấy tiếng tiêu từ trên bờ bay tới.

Khúc nhạc y tấu lên chính là "Bá Nha điệu Tử Kỳ" [2], là một khúc nhạc gửi gắm nỗi muộn phiền thương nhớ, triền miên lâm li, thê lương bi ai uyển chuyển, cộng thêm sự thẫn thờ trong tâm hồn y lúc này, tiếng đàn càng thêm phần sầu bi, khiến người nghe như đứt từng khúc ruột.

[2] Chuyện Bá Nha - Tử Kỳ chắc ai cũng biết rồi, không nhắc nữa nhé, đây là khúc nhạc nói về chuyện Bá Nha đàn bên mộ Tử Kỳ, sau đó đập vỡ đàn, thề không đàn nữa vì mất đi tri âm.

Liên Xác nghe chẳng hiểu gì nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã, một chốc lại đưa tay lên lau mắt.

Nghe thấy tiếng tiêu, Phó Vân Chương cho rằng người trên bờ cũng là người phong nhã, đang dùng tiếng tiêu của mình để hòa nhịp với tiếng đàn của y. Âm sắc của tiếng tiêu vừa nho nhã, trầm lắng, vừa êm dịu, dè dặt chứ không lảnh lót như tiếng sáo, phối hợp với tiếng đàn của y kể ra cũng không tệ.

Tiếng tiêu của đối phương trong sáng thanh tao, như thể tiếng thông reo rào rạt trong sơn cốc, tựa như ánh trăng thanh lãnh tỏa bóng xuống dòng nước lấp lánh. Phó Vân Chương nghe được một lúc, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

Tuy hai người chưa hề giao lưu với nhau, tiếng đàn và tiếng tiêu phối hợp rất hài hòa. Vậy mà tiếng tiêu của người kia dường như đã lặng lẽ đổi điệu, ban đầu không nghe ra có gì khác lạ nhưng y đàn một lúc lại vô tình bị ảnh hưởng bởi đối phương.

Tiếng tiêu trở bên hoạt bát, sống động, tựa như nước chảy róc rách, chảy qua sơn cốc phồn hoa rực rỡ tươi đẹp, uyển chuyển nhẹ nhàng, mềm dịu mà du dương, cảm giác ban đầu thì thê lương bi ai nhưng lại từ từ trở nên khoáng đạt, cái cảm giác như thể trời cao đất rộng để ta tung cánh thấm sâu vào lòng người.

Sức cuốn hút của người kia quá mạnh mẽ, cũng không hẳn là sức mạnh dữ dội, áp đảo tất cả, mà là âm thầm dịu dàng, khiến tiếng đàn của y cũng bị kéo theo, trở nên vui vẻ sáng sủa, đầy nhịp điệu. Có cảm giác như thể trèo lên một ngọn núi cao, trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng xua tan mây mù, đứng sừng sững trên đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới, thấy vạn vật thật bé nhỏ.

Đàn xong khúc nhạc này, sự phiền muộn rối rắm nhiều ngày nay cuối cùng cũng bị gột rửa hoàn toàn, trong lồng ngực tràn đầy sự phấn chấn sôi nổi. Xóa tan sương mù, con đường phía trước sáng sủa lộng lẫy.

Phó Vân Chương dường như chợt hiểu ra, khẽ vuốt ve dây dàn trên tay, đưa mắt nhìn ra bờ sông.

Cách nhau một khoảng nước sông dập dềnh lấp lánh dưới ánh trăng, người trên bờ xoay người xuống ngựa, đi về phía thuyền.

Tùy tùng đốt đèn chiếu sáng, người nọ cởi mũ áo choàng, một gương mặt xinh đẹp tinh xảo xuất hiện dưới ánh trăng, đôi mắt đen láy tỏa sáng lấp lánh. Nàng mỉm cười, lắc lắc ống tiêu bằng trúc tía trong tay, "Nhị ca!"

Khóe miệng Phó Vân Chương cong lên, mỉm cười, nhìn nàng bước từng bước một về phía mình.

Đúng là nàng thật, nói cho cùng cũng chỉ có nàng có thể sử dụng những làn điệu dân gian vui vẻ để ảnh hưởng tới tâm trạng của y mỗi khi đánh đàn.

Nghe nhạc hồi lâu, Liên Xác cuối cùng chuyển từ buồn sang vui, nhận ra người mới đến, vội vàng khụt khịt mũi, ra ngoài bảo nhà đò hạ ván gỗ xuống để Phó Vân Anh và những người còn lại lên thuyền. Phó Vân Chương cúi đầu sửa sang lại vạt áo, đi ra ngoài đón, rót một chén trà
nóng ủ trong lòng bàn tay.

Tuy đã là cuối xuân đầu hạ, tiết trời ấm dần, nhưng gần đây mưa nhiều, lúc ấm lúc lạnh, sau cơn mưa, buổi sáng và buổi đêm hơi lạnh hơn một chút, nàng cưỡi ngựa ban đêm, đương nhiên sẽ lạnh.

Đúng là Phó Vân Anh lạnh thật, lúc bước lên thuyền, chóp mũi đỏ ửng. Nàng khép chặt chiếc áo choàng bằng lụa vân cẩm thêu hoa chìm, nhận chén trà nóng từ tay y, mở nắp uống mấy ngụm.

Liên Xác mời những người tùy tùng tới một gian khác, bên đó có bếp lò, có trà nóng, còn có thể nấu đồ nóng như mì để ăn, trên thuyền có rau tươi, đậu tằm xanh non, giá đỗ trắng nõn, cá sông to bằng lòng bàn tay, tôm sông đỏ ối và dưa muối nhà đò vừa làm đợt trước.

Phó Vân Chương nhìn Phó Vân Anh rồi hỏi: "Sao muội lại đến đây?"

Phó Vân Anh đặt chén trà xuống, nhẹ nhàng đáp: "Tới đón huynh thôi."

Phó Vân Chương trầm mặc không nói, nhìn nàng.

Sắc mặt Phó Vân Anh không có gì khác thường, nàng đi tới trước bàn, cầm kéo bạc trên khay cắt hoa đèn.

Ánh đèn lay động, trong khoang thuyền bỗng sáng hẳn lên.

"Nhị ca, có phải huynh không vui không?" Nàng úp chụp đèn lên, nhẹ nhàng hỏi.

Phó Vân Chương khẽ thở dài rồi bật cười, "Khúc nhạc vừa rồi cũng bị muội dẫn trật đường."

Nàng đã nghe được tiếng đàn, lại cố tình dùng khúc nhạc dân gian vui nhộn làm ảnh hưởng tới khúc nhạc của y, chắc chắn không giấu nổi nàng nữa.

Phó Vân Anh lườm y một cái, "Mấy điệu đó là huynh dạy muội đấy thôi."

Khi còn nhỏ, nàng trầm tĩnh cô độc, không thân thiết với các anh các chị cùng tuổi, Phó Vân Chương và Triệu sư gia đều cảm thấy nàng quá u ám, nặng nề, đọc quá nhiều sách sợ còn giảm thọ, tìm mọi cách để nàng học những thứ khác. Triệu sư gia muốn nàng học vẽ, Phó Vân Chương dạy nàng thổi tiêu.

Y chỉ dạy những điệu nhạc dân gian nhẹ nhàng hoạt bát, không cho nàng chạm vào những khúc nhạc cổ u buồn.

"Đúng thế, huynh dạy muội." Phó Vân Chương nhớ tới nàng khi còn nhỏ, cảm khái, mỉm cười nói, "Muội học rất giỏi, ca ca bị muội làm gián đoạn cảm xúc, không đau lòng nữa rồi."

Y không chỉ không còn đau lòng, còn bị tiếng tiêu của nàng kéo theo, tự dưng lại có chút lý tưởng hào hùng.

"Không phải muội học giỏi, mà là cảm xúc trong lòng muội thay đổi nên mới có thể làm ảnh hưởng tới huynh." Phó Vân Anh ngẩng đầu, nhìn Phó Vân Chương, "Nhị ca, huynh có gì khó xử, có thể nói với muội."

Phó Vân Chương cười, nói sang chuyện khác: "Hoàng thượng ban cho muội tiến sĩ cập đệ, muội hẳn phải bận lắm mới đúng, sao lại tới đây?"

Trước đây đã sắp xếp nhiều như thế, nhìn thì có vẻ lộn xộn nhưng thật ra đều có trật tự rõ ràng, cứ theo kế hoạch mà hoàn thành. Một mặt thì làm giảm sự cảnh giác của mấy người Vương các lão, một mặt xếp người của mình vào khắp nơi, xây dựng nền móng vững chắc, nàng từ công thần đã trở thành năng thần (thần tử có năng lực). Từ giờ trở đi, nàng sẽ cho những đại thần khác biết thế
nào mới thực sự gọi là công thành danh toại.

Nàng không nên rời khỏi kinh sư.

Nhất là không nên rời khỏi vào lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp