Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 154-2: (năm) (2)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh ngước mắt lên, nhìn lại y, "Muội biết nhị ca không vui, sợ huynh có chuyện gì nên đến đây đón huynh. Đúng là muội bận thật nhưng bận thế nào đi chăng nữa cũng không quan trọng bằng những người bên cạnh mình. Còn rất nhiều thời gian, việc gì cũng có thể từ từ xử lý từng bước một. Nhị ca thì khác, huynh tốt như thế, dạy muội học sách, giúp muội tìm thầy, nhỡ đâu huynh có chuyện gì, ai sẽ trả lại cho muội một nhị ca khác bây giờ?"

Theo nội dung trong thư của Phó Vân Chương, đáng ra y hẳn phải về đến kinh sư từ cuối tháng, nhưng y lại nấn ná lại thành nhỏ này mười mấy ngày.

Nàng biết lần này y xuôi nam nhất định là phải xử lý chuyện gì nhưng đó là việc riêng của y, nàng sẽ không can thiệp vào. Tuy vậy lại nhớ chuyện trước khi đi y ngã bệnh, nàng vẫn cứ không yên lòng, rời kinh tới đây tìm, nghe nói y ở bến tàu liền đi thẳng tới luôn.

Lòng Phó Vân Chương nao nao.

Y nhớ tới mấy năm trước, y bỏ lỡ kì thi đình vì nàng. Nàng rất ít khi khóc, khi ấy lại nước mắt tràn mi, chất vấn y vì sao về Hồ Quảng.

Khi đó y cũng đã trả lời nàng như vậy. Ngũ muội muội tốt như thế, nhỡ đâu nàng có chuyện gì, ai trả lại cho y một Anh tỷ nhi giống hệt như vậy bây giờ? Hiện giờ, nghe những lời này từ miệng nàng, lòng y như bị thứ gì đó đập vào, cảm động, nhắm mắt lại.

Ánh trăng chiếu rọi vào khoang thuyền, trải đầy mặt đất như lớp sương mờ thanh lãnh.

Liên Xác gõ cửa, bưng một hộp đồ ăn vào khoang thuyền, nhà đò nấu một nồi bún tôm sông, hắn múc hai bát mang tới.

Phó Vân Chương ém cảm xúc của mình xuống, bảo Phó Vân Anh ngồi xuống ăn mì.

Nàng đi đường, tất nhiên là chưa ăn bữa đêm.

Phó Vân Anh cởi áo choàng ngồi xuống, cầm đũa lên, "Nhị ca cũng ăn một bát đi."

Phó Vân Chương cười, ngồi xuống đối diện với nàng, "Được, đúng lúc ta cũng đang đói."

Nước dùng trắng ngọt lành được hầm từ cá sông, tôm sông béo béo thơm phức, trong bát mì còn có mấy quả trứng vịt. Lúc ăn, hai người không nói chuyện. Chỉ chốc lát sau, Phó Vân Chương đặt đũa xuống.

Phó Vân Anh ngẩng đầu nhìn y.

Y hơi rũ mắt, nhìn về phía ánh đèn trước cửa sổ, "Ta không phải con trai của Trần thị."

Phó Vân Anh ngây người.

Phó Vân Chương khẽ mỉm cười, nói tiếp, "Ta là đứa trẻ bà ấy mua từ dưới quê lên, năm đó bà ấy sinh con gái."

Y chỉ nói hai câu như thế, khép mắt lại, chờ nàng lên tiếng. Người mà từ trước đến nay lúc nào cũng có thể thoải mái như y, vào giờ phút này lại thấy lòng mình nặng trĩu, bất an, lo lắng.

Trăng lên giữa trời, sóng nước dập dềnh đưa đẩy đáy thuyền. Ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy.

Phó Vân Chương không dám mở mắt ra. Phó Vân Anh sửng sốt sững người một lát rồi nhanh chóng hiểu ra.

Nàng đặt đũa xuống, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Phó Vân Chương, "Nhị ca, không sao hết, dù huynh có là con ai, muội vẫn là người thân của huynh."

Phó Vân Chương mở mắt ra, nhìn tay nàng đưa tới, cầm tay y một cách không chút do dự, nhẹ nhàng siết lại. Thấy y vẫn đang nhíu mày rất chặt, nàng nói tiếp: "Nhị ca, huynh có phải con trai ruột của Trần thị hay không thì có gì khác đâu chứ? Cửu ca cũng được nhận nuôi, tứ thúc và muội coi huynh ấy như cháu ruột, anh ruột. Dù huynh có họ gì đi chăng nữa, trong mắt muội, huynh vẫn là huynh."

Nàng nắm chặt tay y, nhấn mạnh một lần nữa, "Huynh là người anh tốt nhất trên đời."

Cõi lòng lạnh như băng được sự dịu dàng bao phủ, dù trong đêm khuya lạnh lẽo, Phó Vân Chương lại dần cảm thấy thoải mái, cảm giác ấm áp bắt đầu từ những ngón tay nơi nàng chạm vào, lan ra toàn thân.

Trên đường đi lên phía bắc, y từng suy đoán sau khi biết được thân thế của y, nàng sẽ phản ứng như thế nào. Y cũng biết với tính cách của nàng, nàng sẽ không vì thân thế của y mà thay đổi thái độ. Nhưng suy đoán là một chuyện, thực sự nói ra lại là chuyện khác. Phản ứng của nàng còn bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của y, bởi từ đầu nàng vốn không nghĩ thân phận đích tử đại phòng
của y có gì quan trọng.

Dù y có xuất thân nô tài, nàng cũng vẫn vậy.

Phó Vân Chương mỉm cười, ngẩng đầu, cũng nắm lấy tay nàng, mày hơi cong lên, mỉm cười nhàn nhạt, giống như ánh trăng lay động ngoài cửa sổ, nhạt thì nhạt nhưng lại đẹp kinh người.

"Những lời này đừng để Khải ca nhi nghe thấy." Y cười nói.

Phó Vân Khải luôn canh cánh trong lòng chuyện Phó Vân Anh thích người anh như y hơn, nên thường giận dỗi làm nũng.

Thấy y dùng giọng điệu hài hước, Phó Vân Anh cười, "Cửu ca biết huynh ấy không bằng huynh, huynh ấy rất kính trọng, ngưỡng mộ huynh, chỉ là ngoài miệng không chịu thừa nhận mà thôi."

Phó Vân Chương nhướn mày.

Liên Xác đi vào, dọn bát đũa.

Ngồi đối diện nhau dùng trà, Phó Vân Anh nhìn ánh trăng chiếu trên mặt bàn, nhớ tới khúc nhạc nghe được khi nãy. Cảm nhận được nỗi đau buồn trong khúc nhạc, nàng lập tức lấy tiêu ra hợp tấu, làm rối loạn khúc nhạc của y để y đừng sa vào bi thương.

Nàng nói: "Nhị ca, huynh đừng đau buồn quá, Trần thị thật đáng thương cũng thật đáng buồn, nhưng cảnh ngộ của bà ấy không phải do huynh gây ra, huynh không sai."

Phó Vân Chương cầm chén trà trong tay, cười nhàn nhạt lắc đầu, "Không sao, thực ra cũng chẳng có gì phải đau buồn. Ta đã chẳng còn liên quan gì tới chuyện ở nhà nữa nên sẽ không đau lòng về chuyện này, chỉ là nhớ tới lúc còn nhỏ, cảm thấy tất cả thật phí công vô ích."

"Sao lại phí công vô ích?" Phó Vân Anh cười, "Nhị ca là người trẻ nhất từng đỗ cử nhân, tiến sĩ trong huyện, huynh đọc rất nhiều sách, đi rất nhiều nơi, kết bạn với
rất nhiều người, làm rất nhiều việc tốt, tất cả những thứ này đều thuộc về huynh. Nếu như không có nhị ca, không biết trong huyện bây giờ trông như thế nào."

Ánh trăng loang loáng, nàng thở dài một tiếng: "Muội thật may mắn, có được một người anh như nhị ca."

Đối với nàng, y không chỉ là một người anh họ không cùng chi, mà còn là người thầy luôn yên lặng ủng hộ cho nàng, vừa là thầy, vừa là bạn, cũng vừa là anh.

Nghe nàng nói, Phó Vân Chương hồi tưởng lại những chuyện trước đây, thất thần hồi lâu, vài nét cười hiện lên trong đáy mắt, giơ tay gõ nhẹ lên đầu nàng: "Anh tỷ nhi thật ngoan, năm đó ta dạy muội đọc sách, quả nhiên không sai. Hiếu thuận với ca ca như vậy, xem ra ta thật có mắt nhìn người."

Trên đời này vẫn có người hiểu y.

Khóe miệng Phó Vân Anh cong lên, trêu chọc y, "Không phải nhị ca có mắt nhìn người, là muội giỏi đấy."

Phó Vân Chương nhìn nàng, "Đúng vậy, Anh tỷ nhi rất giỏi, đó là ca ca số may, tự nhiên lại nhặt được một học trò giỏi."

Nàng nói nàng thật may mắn vì có người anh như y, y làm sao lại không phải người may mắn cơ chứ.

Hai người nhìn nhau cười, im lặng dùng trà.

Ánh trăng chiếu vào khoang thuyền, rọi xuống ly trà đã uống gần hết, sáng lấp lánh.

...

Thân phận Phó Vân Anh giờ đã khác, hấp dẫn sự chú ý. Vậy nên lần này ra khỏi kinh, nàng dẫn tám hộ vệ theo cùng. Ngoại trừ Kiều Gia, bảy người khác cũng là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ cần nhìn đường vân phồng lên trên cánh tay dưới lớp áo đã biết chắc chắn là khỏe như trâu.

Nhà đò chưa bao giờ nhìn thấy đội hình ghê gớm như vậy, lúc mang đồ ăn lên cho mấy người tùy tùng còn run rẩy.

Ngày hôm sau, họ từ biệt nhà đò, chuyển sang đi đường bộ.

Trên đường, Phó Vân Anh nhận được thư của Hoắc Minh Cẩm.

Trong thư, chàng nói chàng đã đến Giang Tây, thịt khô Phong Thành ở Giang Tây rất có tiếng, mỏng như tờ giấy, thơm ngon vô cùng nên mang một ít về cho nàng.

Nàng dở khóc dở cười, ngồi trong xe lập tức viết thư hồi âm, nói không cần mang theo gì cả, người trở về bình an là tốt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp