Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 154-3: (năm) (3)


1 năm

trướctiếp

Người đưa thư đứng ngoài khoang xe chờ đợi, cầm được thư hồi âm lại cưỡi ngựa đi luôn, nhanh như chớp.

Phó Vân Chương dựa lưng vào gối mềm, tính toán xem hôm nay là ngày bao nhiêu rồi hỏi chuyện vụ án của Ngưu Ngân.

Trên đường về kinh, y thường xuyên nghe thấy những lữ khách trên đường nhắc tới vụ án này. Hiện giờ phòng báo
chí ở các nơi đều đã nhận được bản thảo của Tam pháp tư. Không khí ở phương nam là sôi nổi nhất, phong trào ra sách, in báo cũng bắt đầu từ phương nam đầu tiên rồi mới lan lên phía bắc. Sau khi triều đình phát hành pháp báo, học sinh phương nam hưởng ứng nhiệt liệt, còn chuyển câu chuyện trong báo thành đàn từ, hiện giờ ở Giang Nam, đến trẻ con ba tuổi cũng từng nghe tới câu chuyện này.

"Đổng thị đưa bọn họ xuống phía nam, một phần đi Tiểu Lưu Cầu, một phần đi đảo Song Ngư. Hiện giờ trên đảo đã buôn bán trở lại, mấy chục thuyền nước ngoài đi qua đi lại. Sau này muội định xây nhà cửa, lập châu huyện trên đảo, có quan địa phương, mở trường, lập xưởng dệt... Về mặt học hành, Khải ca nhi không bằng Viên Tam nhưng chạy đi chạy lại làm việc vặt lại tốt hơn Viên Tam nhiều, muội định để Khải ca nhi và Trần Quỳ đi đảo Song Ngư."

Đảo Song Ngư do Hoắc Minh Cẩm đánh được, không thể cứ để các thế gia vùng Man Chiết hưởng lợi không như
vậy. Sau lần thi hội này, nàng quyết định để người của mình xuống phía nam. Lần này họ cứu được người họ hàng của Viên Văn là Viên Lãng Bác. Viên Lãng Bác nắm rõ công việc ở Quảng Đông, hắn sẽ ở lại Quảng Đông.

Qua Bạch Trường Nhạc, nàng quen biết thêm rất nhiều thân sĩ ở Giang Nam. Những người này có tầm nhìn rộng, ngập tràn hứng thú với việc tìm hiểu thế giới bên ngoài. Tuy chưa được gặp mặt trực tiếp nhưng nàng vẫn thư từ qua lại với họ. Những thân sĩ đó sẽ là một nguồn trợ giúp lớn ở địa phương. Hơn nữa, Hoắc Minh Cẩm để lại mấy vạn binh lính ở Tiểu Lưu Cầu, nàng ở kinh sư cũng có thể điều khiển công việc ở đó.

Nghe nàng nói từng chuyện một xong, Phó Vân Chương cũng không thể không khâm phục sức làm việc của nàng.

Y lấy mấy tập bản thảo ra đưa cho Phó Vân Anh, "Ta viết đấy, muội xem xem có chỗ nào cần sửa chữa không."

Đó là du ký mà y viết trên đường xuôi nam lần này, viết chi tiết về chuyện trên đường y đi tới những chỗ nào, nhìn thấy phong cảnh gì, ăn đặc sản địa phương nào ngon.

Phó Vân Anh mỉm cười, nhị ca không nói dối, huynh ấy thực sự đã thư thái rồi. Chỉ cần đọc du ký huynh ấy viết thôi cũng biết tâm trạng huynh ấy khá tốt, giọng văn cũng nhàn nhã, thư thả.

Vừa đọc xong tập du ký, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Kiều Gia ghìm ngựa lại, đi tới cạnh ngựa, khẽ nói: "Đại nhân, phía trước có chút vấn đề."

Phó Vân Anh vén màn xe ngó ra bên ngoài, có một người đang nằm trên đường.

Người nọ mặc áo vải thô, trông có vẻ là người buôn bán nhỏ nhưng nhìn thân hình có vẻ không giống lắm, nhìn xa như vậy nên không rõ tướng mạo.

Hộ vệ đến gần quan sát, lật người nằm trên mặt đất lên, chau mày. Trên mặt, trước ngực người đàn ông này có mấy vết thương. Nhìn hình dạng vết thương thì có vẻ như bị vũ khí sắc bén gây thương tích.

Hộ vệ kiểm tra một lượt, lấy được một tấm bài ngà từ trong ngực áo của người đàn ông, đưa tới bên xe ngựa.

"Đại nhân, có vẻ như người này bị người khác truy sát nên chạy trốn. Tiểu nhân đã kiểm tra, hắn chưa chết, chỉ kiệt sức ngất đi thôi."

Phó Vân Anh nhận tấm bài ngà, nhìn kĩ, khe khẽ a một tiếng.

Nàng toàn gặp phải những chuyện như thế này, lần trước cứu người ở bến tàu lại vào đúng Nhị tỷ nhi của Thôi gia và Ngô Cầm, lần này lại gặp đúng Ngô Đồng Hạc.

Ngô Đồng Hạc là thầy của nàng ở Giang Thành thư viện. Sau này, Ngô Đồng Hạc đi theo Thôi Nam Hiên, lấy được một chức quan quan, tấm bài ngà này có ghi thân phận của hắn.

Nàng bảo Kiều Gia cứu Ngô Ðồng Hạc, nói thế nào hắn cũng là một vị quan tốt quan tâm đến người dân, hơn nữa còn từng là thầy nàng.

Hộ vệ đỡ Ngô Đồng Hạc lên ngựa, Kiều Gia cầm một xấp giấy đưa cho Phó Vân Anh, "Tiểu nhân lục soát trên người hắn, lấy được cái này."

Phó Vân Anh cầm lấy, đọc kỹ, phát hiện ra chữ trên đó đọc lên có vẻ chẳng có ý nghĩa gì, như thể viết bừa lên vậy.

Thấy nàng nhíu mày, Phó Vân Chương cầm một tờ giấy lên đọc, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây là cách viết để giữ bí mật, muội phải đọc thế này, chữ ở hàng đầu tiên rồi đến chữ ở hàng thứ ba, sau đó ngược lại."

Phó Vân Anh làm theo lời y, quả nhiên đọc được trôi chảy.

Trên tờ giấy là một danh sách.

Ban đầu, nàng không hiểu lắm nhưng lại nhớ tới gần đây Thôi Nam Hiên đang làm gì ở phía nam, nàng mới chợt hiểu ra.

Tổng đốc Quảng Đông bị nghi thông đồng với giặc Oa, đã bị áp giải lên kinh, Thôi Nam Hiên ở lại Quảng Đông
ngầm điều tra chuyện quan viên địa phương thông đồng với giặc Oa. Thảo nào Ngô Đồng Hạc lại bị người ta
truy sát. Nếu danh sách này bị công khai, trong các thế gia ở Mân Chiết, chẳng có nhà nào thoát được!

Trên giấy ghi lại những thế gia từng âm thầm qua lại với giặc Oa, danh sách rất chi tiết, không chỉ ghi rõ thời gian, địa điểm mà còn đề cập đến số người, số tiền và rất nhiều chuyện liên quan khác.

Phó Vân Anh giữ danh sách lại. Danh sách này nếu đã tình cờ rơi vào tay nàng, thì là của nàng.

Những toán cướp biển lớn nhất ở vùng duyên hải Mân Chiết đã bị thuyết phục đầu hàng, những thuyền buôn nước ngoài và thuyền buôn Tây Dương chiếm cứ đảo Song Ngư đã bị đoạt về. Hoắc Minh Cẩm giết một đám thương nhân trên biển lạm sát kẻ vô tội. Nhưng những
thế gia đó lại có quan hệ lằng nhằng, căn cơ vững chắc, nhất thời khó có thể lay động, bọn họ quyết định trước tiên sẽ không đối đầu với thế gia vội, từ từ mưu tính.

Có bản danh sách này trong tay, có thể bắt mấy kẻ tội ác ngập trời trước, giết gà dọa khỉ.

Nàng nói với Phó Vân Chương tầm quan trọng của danh sách này rồi nói với Kiều Gia, "Đoạn đường tiếp theo không trì hoãn gì hết, nhanh chóng về kinh."

Những kẻ truy sát Ngô Đồng Hạc nhất định là do các thế gia ở Mân Chiết phái tới, không biết có thể tìm tới nàng hay không, bọn họ nên nhanh chóng về kinh. Lúc này mà để Ngô Đồng Hạc lại, coi như không liên quan gì đến hắn cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thứ nhất, bản danh sách này rất quan trọng, nàng chấp nhận mạo hiểm. Thứ hai, những kẻ kia đuổi đến đây, biết nàng đã đi qua nơi này, nhất định sẽ không tha cho nàng. Như vậy chẳng thà cứ đưa Ngô Đồng Hạc theo, chờ hắn tỉnh, hỏi hắn xem những kẻ kia có địa vị như thế nào để chuẩn bị cho tốt còn hơn.

Đoàn người đi như bay, đã sắp tới trạm dịch.

Kiều Gia nói với Phó Vân Anh, ngựa của bọn họ đã đi mấy ngày đường, tốt nhất là thay ngựa ở trạm dịch, bổ sung lương khô.

Trạm dịch rất an toàn, nơi này đã gần vào tới địa phận kinh thành, các thế gia Mân Chiết hẳn sẽ không dám diễu võ giương oai dưới chân Thiên tử.

Phó Vân Anh gật đầu đồng ý.

Vừa tới trạm dịch, đã có người bên trong ra đón.

Đồng tử Phó Vân Anh co lại. Nàng biết người ra đón, đó là thư đồng của Thôi Nam Hiên.

Thư đồng cũng biết nàng, vừa nhìn thấy nàng đã khom mình hành lễ, "Phó đại nhân."

Rồi hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn đang tìm Ngô Đồng Hạc, bọn họ đã hẹn gặp nhau ở chỗ này.

Phó Vân Anh cúi đầu nghĩ ngợi rồi ra hiệu mấy người Kiều Gia đưa Ngô Đồng Hạc ra, "Trên đường vừa hay gặp được hắn, ngươi đang đợi hắn phải không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp