Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 154-4: (năm) (4)


1 năm

trướctiếp

Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Ngô Đồng Hạc, thư đồng kinh hãi kêu ra tiếng: "Vâng! Đúng là tiểu nhân đang đợi ngài ấy!"

Dịch thừa cũng tới giúp đỡ, đưa Ngô Đồng Hạc vào sảnh, tìm tạp dịch biết y thuật tới xem vết thương cho hắn.

Thư đồng cảm tạ Phó Vân Anh rối rít: "Đại nhân nhà chúng ta cũng sắp đến rồi, đa tạ đại nhân giúp đỡ."

Phó Vân Anh kinh ngạc, Thôi Nam Hiên sắp tới à?

Sửng sốt một lát, nàng đã hiểu ra ngay, hắn nắm được chứng cứ như thế, đương nhiên sẽ vội vã rào kinh diện thánh. Ở lại Quảng Đông, hắn có thể chết trong tay thế gia bất kỳ lúc nào.

Tạp dịch lấy một viên thuốc, hòa vào nước. Uống hết bát thuốc đặc sánh, Ngô Đồng Hạc rên lên vài tiếng rồi tỉnh.

Nhìn thấy Phó Vân Anh, hắn ngây người.

Thư đồng lao tới trước mặt hắn, giải thích với hắn ngọn nguồn sự việc. Ngô Đồng Hạc loạng choạng chống người dậy, định cảm tạ Phó Vân Anh nhưng lại bị Kiều Gia giữ lại. Phó Vân Anh hỏi người truy sát hắn là ai.

Ngô Đồng Hạc cắn răng trả lời: "Ta cũng không biết nữa, từ lúc rời Quảng Đông, bọn chúng đã đi theo chúng ta, ta và Thôi đại nhân đành phải chia thành hai đường, suýt nữa rơi vào tay bọn chúng mấy lần liền. Cũng may, ta nhận ra sớm nên chạy trốn được. Sau đó ta chỉ đi đường chính, trên đường nhìn thấy có xe ngựa của quan phủ chạy qua, định cầu cứu nhưng ban đêm gió lớn, họ không nghe thấy tiếng ta gọi."

Hắn đuổi theo ngựa hồi lâu, kiệt sức ngất đi.

Nghe nói hắn và Thôi Nam Hiên chia làm hai đường, sau đó hẹn nhau sẽ gặp lại ở đây, Phó Vân Anh nhíu mày.

Những kẻ đó đuổi theo Ngô Đồng Hạc, không giết được hắn thì nhất định không bỏ qua, như vậy chúng đã biết trên người hắn có danh sách. Trong khi đó, thư đồng lại nói hắn và Thôi Nam Hiên đi rất trôi chảy, đến kẻ cắp vặt còn không gặp phải tên nào.

Phó Vân Anh cười cười.

Đương nhiên Thôi Nam Hiên đã cố tình tung tin ra ngoài, để những kẻ truy sát bọn họ tin rằng Ngô Đồng Hạc cầm
danh sách, hắn để Ngô Đồng Hạc làm mồi để bảo vệ cho bản thân. Trên người hắn chắc chắn có một bản danh sách giống hệt, dù Ngô Đồng Hạc sống hay chết, chắc chắn hắn vẫn có thể mang danh sách về kinh sư.

Ngô Đồng Hạc là một người em trong tộc của em rể hắn, trung thành, tận tụy với hắn.

Quả nhiên là phong cách của hắn.

Phó Vân Anh nhíu mày, cân nhắc rấtnhanh, đưa mắt ra hiệu cho Phó Vân Chương.

Phó Vân Chương ngạc nhiên, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn đưa danh sách lấy được trên người Ngô Đồng Hạc cho thư đồng:

"Khi nãy lúc cứu được Ngô đại nhân, chúng ta tìm thấy cái này trên người hắn, sợ đánh rơi nên ta tạm thời giữ giúp hắn, ngươi cầm đi."

Thư đồng á một tiếng, nhận danh sách, cất đi.

Nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, ánh mắt Ngô Đồng Hạc lóe lên ánh sáng. Lúc này, ngoài của bỗng vang lên tiếng bước chân.

Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đẩy mành ra.

Mũ cánh chuồn, áo bào cổ chéo, bên hông dùng thắt lưng mỏng, mặt như ngọc tạc, sắc mặt lạnh lùng.

Thôi Nam Hiên tới, nhìn thấy tình cảnh trong sảnh, bước chân khựng lại, ánh mắt dừng lại trên người Phó Vân Anh. Nàng đứng đó, mặt mày bình tĩnh.

Thôi Nam Hiên nhìn nàng hồi lâu, không nói gì.

Thư đồng vội vàng ra đón.

Phó Vân Anh không quay đầu lại, nhận trà từ tay Kiều Gia, uống một ngụm. Phó Vân Chương gật đầu chào hỏi Thôi Nam Hiên, kể lại cho hắn nghe chuyện gặp Ngô Đồng Hạc trên đường.

Ánh mắt Thôi Nam Hiên vẫn cứ dừng lại ở chỗ Phó Vân Anh, nói: "Đa tạ."

"Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo." Phó Vân Chương nói, không thể hiện cảm xúc gì.

Nghe hộ vệ bẩm báo đã đổi ngựa xong, y xin phép rời đi rồi đưa Phó Vân Anh ra khỏi đó.

Thôi Nam Hiên không ngăn cản bọn họ, nhìn Phó Vân Anh lướt qua bên cạnh hắn, từ đầu đến cuối không nhìn hắn lần nào. Hắn đứng yên không nhúc nhích.

Chờ mấy người Phó Vân Anh ra khỏi đó, Ngô Đồng Hạc lập tức nhịn đau bò dậy, đè tay vào vết thương trên vai, "Đại nhân, danh sách vẫn còn!"

Thôi Nam Hiên nheo mắt.

Ngô Đồng Hạc nói nhỏ: "Lúc mấy người Phó đại nhân cứu được vãn bối, họ cũng thấy danh sách nhưng mà bọn họ thấy cũng không hiểu được."

Người bình thường không biết nội dung chi tiết bên trong, không thể nào liên tưởng đến thế gia ở Man Chiết từ một đống chữ viết bừa như vậy.

Thôi Nam Hiên khó khăn lắm mới thu thập được danh sách này, đương nhiên sẽ không chỉ có một bản, trên người hắn có một bản, trên người Ngô Đồng Hạc có một bản, còn có một bản ở chỗ khác. Hắn không quan tâm chuyện bản trên người Ngô Đồng Hạc có giữ được hay
không, nếu như Phó Vân cầm danh sách đi cũng chẳng sao, Phó Vân sẽ không cấu kết với thế gia.

Nhưng mà dù sao lấy được về cũng tốt hơn, nhỡ đâu Phó Vân hiểu được danh sách này, cướp công lao của hắn thì bao nhiêu công sức hắn bỏ ra đều vô ích cả. Hắn đắc tội với thế gia, không thể để những kẻ khác được lợi được.

"Chuẩn bị ngựa, theo sát mấy người Phó Vân." Hắn ra lệnh cho tùy tùng ở phía sau.

Ngô Đồng Hạc giật giật, khẽ động vào miệng vết thương, kêu lên một tiếng, "Đại nhân, tại sao lại phải theo dõi Phó đại nhân? Hắn đã trả danh sách lại cho ta rồi."

Thôi Nam Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Phòng ngừa thôi."

...

Sau khi rời trạm dịch, Phó Vân Chương hỏi Phó Vân Anh: "Sao lại trả danh sách về?"

Bọn họ có thể nói là lúc cứu được Ngô Đồng Hạc không thấy danh sách nào cả, dù Thôi Nam Hiên có nghi ngờ bọn họ lấy đi chăng nữa cũng chẳng làm gì được bọn họ.

Phó Vân Anh khẽ đáp: "Không cần, khi nãy muội đọc đã ghi nhớ phần lớn rồi, có quá nhiều tên người, không cần nhớ hết, nhớ được đại khái thế gia nào là đủ rồi."

Phó Vân Chương nhìn nàng rất lâu, cười lắc đầu.

May mà Anh tỷ nhi là em gái y, nếu là đối thủ, y sẽ phải đau đầu rồi đây.

Thay ngựa xong, tốc độ đã tăng lên rất nhiều, chạy gần nửa canh giờ đã tới gần kinh sư.

Lúc này bỗng có tiếng ồn ào vang lên từ hai bên đường núi, chim chóc sợ hãi bay thẳng lên trời. Phó Vân Anh rùng mình.

Mấy tiếng vèo vèo vang lên, mũi tên xé gió bay từ trong rừng ra, không khác gì một đàn châu chấu bay thẳng về phía bọn họ.

Sau đó, mấy chục tử sĩ mặt mày tối sầm, tay cầm trường đao nhảy từ trong rừng ra, chắn đường bọn họ.

Sau một thời gian chăm chỉ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, ít nhiều gì thì Phó Vân Anh cũng không sợ như trước đây, lập tức siết chặt dây cương kìm ngựa lại, dịch sát tới cạnh Phó Vân Chương. Phó Vân Chương cũng dừng lại.

Kiều Gia và những tùy tùng khác phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng bọc hai người họ vào giữa, rút đao bên hông ra, gạt những mũi tên đang bay đến như mưa ra.

Phó Vân Chương giơ tay bảo vệ Phó Vân Anh, thì thầm: "Là những kẻ truy sát Ngô Đồng Hạc sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Không, bọn chúng nhằm vào muội."

Những kẻ này đã chờ ở đây rất lâu, thấy nàng tới liền xông ra, rõ ràng không phải đang truy sát Ngô Đồng Hạc.
Chuyện nàng rời kinh cũng chỉ có mấy người biết, đến cả Chu Hòa Sưởng còn chẳng biết gì, ai đã âm thầm sắp đặt mai phục?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp