Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 155: (sáu) (1)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh biết bản thân mình hiện giờ ở địa vị cao, cây to đón gió nhưng lại dám chỉ dẫn theo tám người ra khỏi thành, đương nhiên đã có chuẩn bị chu toàn từ trước.

Không nói đến chuyện mấy người Kiều Gia ai cũng có thể lấy một địch trăm, chỗ này còn gần kinh sư như vậy, nàng chỉ cần phát cảnh báo, người tiếp ứng nàng sẽ nhanh chóng tới ngay.

Nàng lấy chủy thủ phòng thân ra, nắm chặt trong tay, bảo Kiều Gia phóng tín hiệu.

Kiều Gia lấy cung cài tên, đứng chắn ngay trước mặt nàng và Phó Vân Chương, giương cung, mấy tiếng vèo vèo vang lên, hắn bắn ba mũi tên lên trời cao. Mũi tên bay nhanh lên bầu trời, xé rách không trung, phát ra âm thanh sắc bén. Sau khi bắn mấy mũi tên, tiếng vun vút còn chưa kịp dừng lại, hắn lập tức vứt cung và túi tên sang một bên, rút đao ra.

Phó Vân Anh xuống ngựa, kéo dây cương trấn an con ngựa vừa chấn kinh. Tiếng gầm giận dữ, tiếng chém giết, tiếng người ngã xuống đất, tiếng mũi tên đâm vào da thịt vang vọng khắp con đường núi yên tĩnh.

Nàng quay đầu lại nhìn Phó Vân Chương ở phía sau, y chau mày, mặt mày cực kỳ bình tĩnh, ôm chặt lấy bả vai
nàng, dùng thân thể của mình che chắn cho nàng khỏi cơn mưa tên từ bốn phương tám hướng đang lao tới.

"Nhị ca, muội không sao." Nàng nói.

Phó Vân Chương cúi đầu, mỉm cười với nàng, vẫn không buông tay.

Ở ngã rẽ vào đường núi, nghe thấy tiếng đánh nhau từ phía trước truyền lại, hộ vệ vội vàng bảo phu xe dừng xe ngựa, chạy tới sườn núi, giơ tay phải lên trán, nhìn ra xa.

"Đại nhân, mấy người Phó đại nhân bị tập kích rồi!" Hộ vệ chạy về bên cạnh xe ngựa, cao giọng nói.

Vén màn xe lên, Thôi Nam Hiên và Ngô Đồng Hạc nhìn nhau, Thôi Nam Hiên hỏi hộ vệ: "Ai mai phục?"

"Tiểu nhân không biết ạ, đối phương có chuẩn bị kỹ càng, còn có cả cung thủ, ít nhất cũng phải hơn năm mươi người!"

Thôi Nam Hiên ra khỏi xe ngựa, bước lên chỗ cao, nhìn về phía xa.

Mấy chục người đang bao vây xung quanh anh em Phó Vân, đám hộ vệ nỗ lực chống chọi, không để cho sát thủ tới gần nhưng dù sao hai đánh một chẳng chột cũng què, mấy người như vậy làm sao có thể địch nổi mấy chục người.

Ngô Đồng Hạc cũng xuống xe theo, khập khiễng đi tới phía sau Thôi Nam Hiên, "Đại nhân, những sát thủ đó có
phải là người của bên Quảng Đông không?"

Thôi Nam Hiên lắc đầu, "Sau khi đặt chân đến Bắc Trực Lệ, những người truy sát chúng ta đã không còn dám xuất hiện vào ban ngày nữa rồi. Chỗ này đã nằm trong địa phận kinh sư, làm gì có kẻ nào dám ra tay giữa ban ngày ban mặt. Bọn chúng không phải cùng một toán người."

Ngô Ðồng Hạc cố nén đau đớn trên vết thương, nôn nóng nói: "Đại nhân, bên Phó đại nhân chỉ có mấy người thôi, đối phương đông đúc mạnh mẽ, bọn họ nguy rồi! Chúng ta mau đi cứu bọn họ thôi."

Thôi Nam Hiên không nói gì.

Ngô Đồng Hạc đi theo Thôi Nam Hiên nhiều năm, biết tính hắn. Hắn lạnh lẽo vô tình, từ trước đến nay không bao giờ xen vào chuyện không liên quan đến mình. Quan điểm của hắn là mỗi người tự quét tuyết trước cửa nhà mình, chớ quan tâm đến sương trên nóc nhà người khác. Đừng nói đến tình đồng liêu, ngay cả lúc nhà vợ hắn gặp chuyện, hắn cũng không giơ tay giúp đỡ.

Chuyện đại nhân có cứu Phó Vân hay không, không đến lượt Ngô Đồng Hạc xen vào, nhưng Phó Vân vừa mới cứu hắn, về tình về lý, hắn cũng không thể nào nhìn thấy Phó Vân gặp nạn mà làm như không thấy.

Hắn chắp tay nói: "Đại nhân, Phó đại nhân được Hoàng thượng cực kỳ nể trọng, lại liên tiếp lập công. Hiện giờ
Hoàng thượng đã ban cho hắn tiến sĩ cập đệ, đây cũng là chuyện hiếm có, chắc chắn là để lót đường cho việc thăng chức sau này của Phó Vân, ngày hắn công thành danh toại hẳn cũng sắp tới. Hắn có tình bạn lâu năm với Hoàng thượng, còn là thành viên thi xã, có quan hệ khá
tốt với quan viên bên phe Vương các lão, có danh tiếng vang dội trong dân, hết lòng hết sức xử lý việc giải trừ cấm biển giúp Hoàng thượng, qua lại thân thiết với phe phái chủ trương nới lỏng lệnh cấm biển trong triều và các thân sĩ ở Giang Nam. Nhân cơ hội này, ngài giúp đỡ hắn một lần, hắn là người có ân tất báo, sau này chắc chắn sẽ còn có tác dụng!"

Thôi Nam Hiên nhìn về phía trước, mặt không thể hiện cảm xúc gì.

Trong ánh sáng loang loáng của đao kiếm, hắn không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Phó Vân.

Dẫu chưa từng xác nhận, tất cả chỉ là sự hoài nghi của hắn, hắn cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin, nhưng lại luôn không thể không để ý đến Phó Vân, thậm chí lúc thấy Phó Vân gặp nguy hiểm còn chẳng kịp suy nghĩ gì, lao tới theo bản năng.

Điều này khiến hắn cảm thấy hắn không khống chế được bản thân, trở nên mềm yếu. Hắn ghét nhất là mất khống chế.

"Phái hai người qua đó..." Thôi Nam Hiên từ từ siết chặt nắm tay trong tay áo, "Bảo Phó Vân nếu hắn chấp nhận một điều kiện của ta, ta có thể cứu hắn và anh của hắn."

Nếu chỉ lấy tính mạng của mình Phó Vân ra để đổi, với tính cách của "y", chưa chắc "y" sẽ chấp nhận, nhưng nếu thêm cả Phó Vân Chương, "y" nhất định sẽ đồng ý.

Ngô Đồng Hạc không biết điều kiện mà Thôi Nam Hiên nhắc đến là gì, nghĩ một lát rồi quyết định không khuyên thêm gì nữa.

Đại nhân đồng ý giúp đỡ đã là khó lắm rồi. Nếu như người gặp nạn là ai khác, điều đầu tiên đại nhân làm chắc chắn là vòng sang đường khác để đảm bảo về đến kinh sư an toàn chứ không phải dừng lại nghỉ chân ở đây nhìn sang bên đó.

Thôi Nam Hiên chọn lấy hai người, khe khẽ dặn dò mấy câu.

Hai người nọ khẽ thưa vâng, rút đao bên hông ra, nhảy lên lưng ngựa, phi thẳng một mạch nhanh như gió.

Nhân lúc hai bên đang tập trung hỗn chiến, không để ý, hai người nọ nhanh chóng tạo được một lỗ hổng, lao vào bên trong vòng vây.

Ngựa phi tới gần, mặt Kiều Gia hơi biến sắc, nhưng thấy bọn họ mặc giáp nhẹ, nhận ra là người mình, không lập tức chém xuống mà giơ đao nhìn bọn họ đầy cảnh giác.

Hai người nhanh chóng xuống ngựa, lấy bài ngà ra, nói: "Phó đại nhân, chúng ta tới cứu ngài! Vừa nãy ở trạm
dịch, Phó đại nhân hẳn đã gặp chúng ta rồi."

Phó Vân Anh nhìn thoáng qua bài ngà đã nhận ra bọn họ.

Người của Thôi Nam Hiên tới cứu nàng à?

Nàng không những không buông lỏng cảnh giác mà còn cảnh giác hơn, siết chặt tay Phó Vân Chương, lui về phía sau mấy bước.

Hai hộ vệ không hiểu ra sao, nghĩ rằng nàng coi bọn họ là đồng lõa của sát thủ, vội nói: "Phó đại nhân đừng sợ, các lão sai chúng ta tới cứu Phó đại nhân mà."

Tiếng gào thét vang lên gắp nơi, máu tươi bắn tung tóe.

Hộ vệ không dám trì hoãn, đợi một lát không thấy nàng trả lời bèn thêm một câu, "Các lão nói chỉ cần Phó đại nhân giải thích nghi vấn của ngài ấy, ngài ấy nhất định có thể cứu ngài và anh của ngài."

Mặt Phó Vân Chương hơi biến sắc, y siết chặt tay Phó Vân Anh.

"Đừng đồng ý với hắn."

Phó Vân Anh nhìn y, lắc đầu, trên môi nở nụ cười trào phúng.

Đến lúc này rồi, nàng bị sát thủ bao vây, Thôi Nam Hiên vẫn còn định ra điều kiện với nàng. Tính kế tới nước này, rốt cuộc thì hắn còn muốn gì nữa?

Công danh, lợi lộc, tiền đồ, khát vọng chính trị, tất cả những thứ hắn muốn đều đã nằm trong tay hắn, hắn vẫn còn chưa thấy đủ sao?

Hộ vệ vừa chờ Phó Vân Anh trả lời vừa rút đao gạt những mũi tên đang bay tới, "Đại nhân, các lão nói ngài ấy chỉ cần một câu trả lời, chỉ cần ngài thừa nhận, ngài ấy sẽ không ép ngài làm gì cả..."

Hắn còn chưa dứt lời, Kiều Gia đã không kiềm chế nổi nữa, đá văng hắn ra.

"Cứu thì cứu, không cứu thì cút, đừng làm vướng chân! Nếu không đao của ta không biết ai là ai đâu!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp