Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 155-2: (sáu) (2)


1 năm

trướctiếp

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua cảnh máu me hỗn loạn trước mắt, phóng tầm mắt ra xa, không biết hiện giờ Thôi Nam Hiên đang đứng ở đỉnh núi nào nhìn về phía nàng

Thôi Nam Hiên vẫn là Thôi Nam Hiên ngày xưa, nhưng nàng đã không phải Ngụy Vân Anh của kiếp trước từ lâu rồi.

"Cút." Nàng lạnh lùng nói.

Hai hộ vệ nhìn nhau, cắn chặt răng, lui sang một bên.

Các lão lệnh cho bọn họ bảo vệ tính mạng của Phó Vân, không cần quan tâm đến những người khác. Nếu như Phó Vân không chịu chấp nhận điều kiện, như thế bọn họ chỉ cần xác định Phó Vân không chết dưới lưỡi đao là được rồi.

Nhưng trận đánh này căn bản không cho bọn họ cơ hội thi triển võ nghệ. Mấy người Kiều Gia không hề rơi vào
thế yếu. Từ đầu tới cuối, bọn họ chưa từng hoang mang lo sợ, giữ vững đội hình. Sau khi xử lý hết cung thủ, bọn họ nhanh chóng khống chế tình hình, chém người không khác nào chém dưa, từng đao từng đao một, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên liên tục, đầu người lăn lông lốc.

Mai phục không thành công, thậm chí còn bị đánh cho không ngóc đầu lên được, từng người từng người liên tiếp ngã xuống, đám sát thủ sợ hãi, rối loạn.

Kiều Gia cười lạnh một tiếng: Muốn chạy trốn à? Muộn rồi!

"Không tha cho bất kỳ tên nào!"

Bảy người khác cao giọng trả lời, đã lâu rồi bọn họ chưa được đánh sướng tay như vậy.

Thấy tám người lấy ít thắng nhiều, hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp của ai khác, hai hộ vệ của Thôi Nam Hiên cũng cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, từ phương bắc vang lên tiếng vó ngựa như sấm rền, mấy chục người cưỡi ngựa phi tới như bay, tựa những mũi tên lao ra khỏi cung, bụi tung đầy trời.

Những người cưỡi ngựa tới đầu đội mũ giáp, thân mặc áo giáp, quần ống hẹp, mạnh mẽ uy phong.

Mấy chục người này vội vã chạy đến, người cầm đầu da đen xì xoay người xuống ngựa, không nói lời nào, rút đao bên eo ra, chỉ một đao đã kết liễu hai gã sát thủ ở vòng ngoài.

Người tiếp ứng tới rồi.

Đám sát thủ cuối cùng không thể kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng nữa, chạy tán loạn.

Nguyễn Quân Trạch quát lên một tiếng, chỉ huy đội hình khép chặt vòng vây. Dám mưu hại quan viên triều đình trong địa phận quản lý của hắn mà còn muốn thoát thân an toàn, mơ đi!

Cục diện nghiêng về một phía, liên tục có tiếng người ngã xuống đất, mấy tên sát thủ còn lại hồn phi phách tán, buông vũ khí, quỳ xuống đất xin tha.

Kiều Gia nói khẽ mấy câu với Nguyễn Quân Trạch rồi bảo vệ Phó Vân Anh đi khỏi đó, "Chuyện còn lại xin nhờ Nguyễn chỉ huy sứ, đại nhân về kinh thành trước."

Phó Vân Anh ừ một tiếng, kéo tay Phó Vân Chương, kiểm tra một lượt từ đầu đến chân, "Nhị ca, huynh không bị thương chứ?"

Khi nãy hỗn loạn, Kiều Gia chắn trước mặt nàng, Phó Vân Chương vẫn luôn ôm bả vai nàng, che cho nàng khỏi bị tên bắn lén từ phía sau.

Phó Vân Chương lắc đầu, "Không sao, ta không bị thương."

Nàng vẫn không yên tâm, kiểm tra lại một lần, phát hiện trên quần áo y có mấy vết rách, hẳn là bị mấy mũi tên sượt qua.

Mấy người Kiều Gia đều dày dặn kinh nghiệm, biết cách xử lý những tình huống như thế này. Cho dù không có Nguyễn Quân Trạch tới đây tiếp ứng họ cũng có thể đảm bảo nàng không bị thương. Nhưng Phó Vân Chương thì chưa từng trải qua cảnh tượng kinh hoàng như vậy nên vụng về, luống cuống, chỉ biết dùng cả người mình ra để bảo vệ cho nàng.

Cũng may y không bị thương, chỉ có bả vai bị xước da một chút.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, xử lý vết thương nhỏ trên vai giúp y.

Hộ vệ của Thôi Nam Hiên cũng ở lại giúp đỡ.

Nàng không để ý tới bọn họ.

...

Ở lối rẽ bên kia của con đường núi, sau khi nhìn thấy mấy người Kiều Gia xếp thành đội hình, Thôi Nam Hiên đã biết trước mặt tám người này, lũ sát thủ đó cùng lắm chỉ là một đám ô hợp. Tám người đàn ông kia nhất định là cao thủ từng trải qua hàng trăm trận chiến, vững vàng bình tĩnh, gặp nguy không loạn, phối hợp ăn ý, đội hình linh hoạt nhưng không thể phá vỡ. Chỉ dựa vào tám người này cũng đã có thể đẩy lùi sự tấn công của mấy chục người.

Phó Vân cũng không cần hắn giúp.

Hắn đứng nơi đầu gió, quần áo tung bay, mặt không biểu hiện cảm xúc. Ngô Đồng Hạc đứng bên cạnh lặng lẽ lau mồ hôi. Cũng may không sao. Phó Vân là nhân tài trẻ tuổi của đất Hồ Quảng, là học sinh từ Giang Thành thư
viện đi ra. Hắn từng là phó giảng ở thư viện, không muốn nhìn thấy cảnh học sinh xuất sắc nhất của thư viện chết dưới lưỡi đao sát thủ.

"Nếu như có người vong ân phụ nghĩa, phụ bạc ngươi, ngươi rất hận hắn, sau đó ngươi có quyền thế trong tay, có thể trả thù hắn bất cứ lúc nào, ngươi sẽ làm gì?"

Trong tiếng gió núi thét gào, Thôi Nam Hiên đột nhiên hỏi.

Giọng nói của hắn khàn khàn, nghe hơi mông lung.

Ngô Đồng Hạc sững sờ một lát rồi đáp: "Đương nhiên có thù thì phải báo thù, để hắn nếm thử cảm giác bị phụ bạc."

Đôi mắt Thôi Nam Hiên sâu thẳm.

Lúc ở Quảng Đông, hắn từng gặp Hoắc Minh Cẩm, người kia lãnh binh ra biển, căn bản còn chẳng thèm nhìn hắn cái nào.

Phó Vân là tâm phúc của Hoàng thượng. Hoàng thượng là người đơn thuần, "y" chẳng cần phải nói gì nhiều cũng có thể làm ảnh hưởng tới quyết định của Hoàng thượng nhưng "y" chưa bao giờ có ý đồ hại hắn.

Chính bởi Phó Vân chưa bao giờ hại hắn, đối xử với hắn như người không liên quan nên Thôi Nam Hiên vẫn luôn
không tin vào suy đoán của bản thân. Nếu như đó thực sự là nàng, cho dù không muốn giết hắn thì cũng không thể
nào thể hiện thái độ như vậy mới đúng. Lạnh nhạt như vậy.

Trước kia hắn từng nghĩ nếu như nàng chưa chết, trở về tìm hắn, trả thù hắn, thậm chí muốn giết chết hắn, hắn sẽ thản nhiên chấp nhận. Nàng thật sự tốt với hắn. Trên đời này, ngoài người mẹ đã rứt ruột sinh ra hắn, chỉ có mình nàng là từng toàn tâm toàn ý với hắn.

Hắn có lỗi với nàng, hắn làm nàng thất vọng rồi. Nếu như nàng quay về trả thù hắn, hắn thậm chí sẽ còn vui mừng là đằng khác. Bởi vì ít nhất nàng vẫn còn sống Nhưng nàng không trở về.

Còn Phó Vân, "y" không hận hắn, không thù hắn, từ đầu tới cuối chỉ coi hắn như người xa lạ.

Diêu Văn Đạt từng hỏi Thôi Nam Hiên có hối hận không.

Thực ra hắn không biết, bởi nếu đã lựa chọn thì không cần phải quay đầu lại làm gì, bản tính của hắn là như thế.
Hắn chờ nàng tới trả thù, hắn đã có địa vị cao rồi, có thể dung túng cho nàng, nàng muốn làm gì cũng được cả. Nàng lại không tới.

Hắn từng cho rằng sự hận thù của nàng mới là sự trả thù của nàng dành cho hắn. Giờ hắn mới hiểu sự lạnh nhạt làm lơ, quyết tâm cắt đứt của nàng mới là vũ khí đáng sợ nhất trên đời này.

Tựa như dùng một con dao lạnh như băng cắt từng miếng thịt, ban đầu không cảm thấy gì, dần dần mới cảm thấy
tuyệt vọng và đau đớn thấm vào tận tim. Ngực hắn trống rỗng, dù dùng thứ gì đi chăng nữa cũng chẳng thể lấp đầy. Nàng chẳng thèm nhìn hắn một lần nào. Tiên đế đã chết, Thẩm Giới Khê cũng đã chết, cả nàng và Hoắc Minh Cẩm đều biết kẻ thù thực sự của mình là ai.

Hồi mới trở về, Hoắc Minh Cẩm từng nói với hắn rằng sớm muộn gì hắn cũng phải trả những gì hắn đã nợ nàng.

Thôi Nam Hiên tình nguyện trả. Nhưng nàng căn bản cũng không thèm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp