Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 155-3: (sáu) (3)


1 năm

trướctiếp

Trở lại kinh sư, Phó Vân Anh đi thẳng về Phó trạch, phụ tá biết về y thuật tới xem vết thương cho Phó Vân Chương, thay thuốc cho y.

Mấy người Đỗ Gia Trinh đã đi nhậm chức, Viên Tam đi Lương Hương, Phó Vân Khải và Trần Quỳ đi Quảng Đông. Phó gia lại trở về với sự yên tĩnh, nhà im ắng, hoa tử đằng sắp tàn, mặt đất vương mấy cánh hoa rơi.

Nàng về phòng, viết danh sách thông đồng với giặc Oa mình nhớ được ra.

Hai canh giờ sau, Nguyễn Quân Trạch tới bẩm báo lại rằng những kẻ mai phục bên đường núi gần kinh sư là một lũ cướp đường.

"Đi đường mà gặp phải cướp đường ở phương bắc cũng là chuyện bình thường, nhưng mà đám cướp đường này nhắm thẳng vào ngươi, đương nhiên là phải có người sai khiến. Bắt sống được vài tên, bọn chúng khăng khăng nói rằng người đã thuê bọn chúng là một vị quan lớn." Nguyễn Quân Trạch nói.

Phó Vân Anh đặt bút xuống, "Bọn chúng có thể nhận ra người sai khiến không?"

Nguyễn Quân Trạch lắc đầu, nói: "Làm những chuyện như thế này thì chắc chắn sẽ không đích thân xuất hiện, phần lớn là để nô bộc đi làm thay, đối phương chi tám ngàn lượng bạc, bạc trắng, không phải ngân phiếu."

"Tám ngàn lượng?" Phó Vân Anh nhíu mày.

Sắp tới Tết Đoan ngọ, Chu Hòa Sưởng ban thưởng cho quần thần và hoàng thân quốc thích. Năm nay lại là đại thọ của Khổng quốc trượng, Chu Hòa Sưởng lệnh cho nội quan mở kho riêng của hắn ra, thưởng Khổng gia tám ngàn lượng bạc để chuẩn bị tiệc mừng thọ. Nàng từng đắc tội với Khổng gia, tám ngàn lượng bạc này lại vừa khít, quá trùng hợp rồi.

Người Khổng gia không nhiều mưu mô, hoàn toàn chỉ ỷ vào Khổng Hoàng hậu để tác oai tác quái, lúc đánh Trường Nhạc Hầu hắn còn nói thẳng: "Em gái ta là Hoàng Hậu, dù có đánh chết ngươi đi chăng nữa thì ngươi làm được gì nào?" Vậy nên nếu bảo Khổng gia dám làm những chuyện như thế này thì cũng không kì quái lắm.

Năm đó khi Tư Lễ Giám có quyền có thế, bọn họ dám công nhiên đánh chết đại thần ngay trong cung, cướp đoạt vợ và con gái của đại thần, bọn họ ngu xuẩn sao?

Không, bọn họ không ngu xuẩn, bọn họ biết bản thân mình dựa vào cái gì, cũng biết rằng từ tận đáy lòng, những đại thần ấy khinh thường bọn họ. Thay vì lấy lòng những đại thần vĩnh viễn không coi bọn họ là con người, chi bằng nhân dịp có quyền có thế để chèn ép đối phương tới tận cùng.

Hiện giờ Khổng Hoàng hậu có thai, lúc này Khổng gia xuống tay với nàng, dù cuối cùng việc này có thành công hay không, Chu Hòa Suởng chắc chắn không thể giết anh em, người thân của Hoàng hậu.

Cứ coi như Chu Hòa Sưởng nhất định phải trừng trị người Khổng gia đi, người Khổng gia có thể biện bạch rằng tất cả mọi chuyện đều do đám nô bộc tự ý làm, không liên quan gì tới bọn họ cả. Cuối cùng cũng chỉ có thể giết mấy kẻ nô tài của Khổng gia đền mạng cho nàng mà thôi.

Khổng gia chỉ mạo hiểm một chút để giết nàng, cùng lắm là bị Chu Hòa Sưởng ghét bỏ mấy tháng. Đợi tới lúc
hoàng tử hoặc công chúa ra đời, vị trí của Khổng Hoàng hậu vẫn vững chắc như cũ. Bên cạnh Hoàng đế luôn có những người có thể lấy lòng hắn, nếu hắn trọng dụng bọn họ thì chẳng bao lâu sau cũng sẽ quên nàng thôi. Đến lúc đó, Khổng gia dùng chút thủ đoạn thì Hoàng thượng sẽ lại tha thứ cho bọn họ. Động cơ hợp lý, hơn nữa Nguyễn Quân Trạch còn tìm được chứng cứ, người Khổng gia khó có thể rũ bỏ sự nghi ngờ này.

Nhưng bởi tất cả đều quá hợp lý, Phó Vân Anh lại cảm thấy hẳn không phải người Khổng gia làm.

Nguyên nhân rất đơn giản, tám ngàn lượng bạc không phải là một số tiền nhỏ. Khổng gia đột nhiên có tiền, ắt sẽ chỉ chăm chăm vào việc làm sao để nhân lần tổ chức tiệc mừng thọ này, khiến cho mình được mát mày mát mặt một phen, làm gì có chuyện nỡ bỏ nhiều bạc như vậy để mua tính mạng của nàng.

Hoặc là có người hãm hại Khổng gia, thúc đẩy mâu thuẫn giữa Hoàng hậu và triều thần.

Hoặc là Trường Nhạc Hầu lại say rượu rồi bị người khác lợi dụng làm bậy lần nữa.

Trước đây từng có một vị quốc cữu rất thích uống rượu, sau khi say đã khoác lác với người khác rằng ông ta không sợ thủ phụ đương thời. Người trên bàn tiệc chê cười ông ta là chỉ được cái to mồm, ông ta giận dữ nhảy dựng lên, nhân lúc say rượu xông vào nhà thủ phụ, chém bị thương phụ tá nhà thủ phụ, còn làm bị thương cả con trai của thủ phụ.

Trước đây Trường Nhạc Hầu lao vào Đại Lý Tự đánh người cũng là do kẻ có ý đồ xấu cổ vũ.

Lần này nếu Trường Nhạc Hầu bị người khác xúi giục làm bậy thì cũng chẳng phải là chuyện không thể xảy ra.
Phó Vân Anh nghĩ đến rất nhiều khả năng khác nhau, dặn dò Nguyễn Quân Trạch, "Bí mật điều tra, đừng làm to
chuyện. Sau khi tìm được chứng cứ cũng không được để lộ ra ngoài."

Người sau màn có thể đang chờ nàng tới gặp Chu Hòa Sưởng kể tội Khổng gia, lợi dụng nàng để ly gián Đế Hậu, đồng thời cũng khiến nàng và Khổng gia hoàn toàn trở mặt với nhau.

Cách tốt nhất là cứ án binh bất động trước đã.

Nguyễn Quân Trạch đồng ý.

Trước khi đi, hắn còn nhìn nàng thật sâu, gãi đầu: "Thực ra ta cảm thấy ngươi rất giống một người."

Trước kia hắn đã cảm thấy thế, nhưng hắn không thích suy nghĩ quá nhiều nên cũng không coi đây là chuyện gì to tát, một người là đàn ông, một người là phụ nữ, tuổi cũng không khớp, sao lại có thể cùng là một người cơ chứ? Nghe Phó Vân gọi một tiếng Tông ca nhi, hắn cũng
không nghĩ tới khả năng đó. Đốc sư bảo huynh ấy đã nói thân thế của hắn cho Phó Vân biết.

Cứ như thế, Nguyễn Quân Trạch bị lừa rồi đẩy về Vệ Sở.

Nhưng sau này nghĩ lại một cách cẩn thận, hắn càng nghĩ càng thấy có gì đó không bình thường, càng nghĩ càng thấy không thể tưởng tượng được.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu bản thân mình nghĩ mãi không ra thì nhìn mấy người thông minh xem thế nào. Hắn bắt đầu quan sát Thôi Nam Hiên. Thôi Nam Hiên cũng có thái độ kì lạ với Phó Vân, âm thầm phái người đi điều tra Phó Vân thì chẳng nói làm gì, lại còn
cứu Phó Vân nữa! Người lòng dạ sắt đá như Thôi Nam Hiên lại đi cứu người sao?

Tim Nguyễn Quân Trạch đập thình thịch, cẩn thận quan sát phản ứng của Phó Vân Anh.

Phó Vân Anh ừm một tiếng, không biểu hiện cảm xúc gì, ngước mắt lên, "Giống ai cơ?"

Nguyễn Quân Trạch nói: "Giống người quen cũ của ta!"

Phó Vân Anh cười.

Nguyễn Quân Trạch len lén nhìn nàng, nói: "Cơ mà người ta quen là một nương tử xinh đẹp, đã qua đời rồi, là con gái út nhà Ngụy hàn lâm, người vợ mất sớm của Thôi các lão."

"Nén bi thương." Phó Vân Anh nhướn mày, nhẹ nhàng
nói, giọng điệu nhàn nhạt, ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày bình tĩnh thản nhiên, mắt trong trẻo.

Nhìn thế nào cũng không thấy giống như đang chột dạ.

Nguyễn Quân Trạch thở dài một tiếng: Chẳng lẽ mình nghĩ quá lên rồi?

Hắn suy nghĩ hồi lâu mà chẳng ra, đành cáo lui đi ra ngoài.

Phó Vân Anh lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp