Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 155-5: (sáu) (5)


1 năm

trướctiếp

Uông Mân là người có chức quan cao nhất nhưng vẫn bình tĩnh, ngồi xuống tự rót cho mình một chén rượu.

Ông ta biết Phó Vân muốn làm gì.

Đại thần trong triều thờ ơ với chuyện giải trừ cấm biển bởi chuyện này không thể mang lại cho bọn họ bao nhiêu lợi ích. Từ đầu đến cuối, chỉ có Hoàng thượng và mấy người Phó Vân đầu tắt mặt tối lo đủ thứ việc.

Giờ mục đích đã được, nhưng ở trên có thể đưa ra chính sách, ở dưới có đủ cách để đối phó, người của triều đình vĩnh viễn không tưởng tượng nổi dưới địa phương có bao nhiêu thủ đoạn để làm qua loa cho xong chuyện.

Bằng mặt không bằng lòng đã đành, chỉ sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội này để gây sóng gió, phá hỏng sự sắp xếp của triều đình, chỉ quan tâm tới việc đứng giữa, kiếm tiền nhét vào túi riêng, không quan tâm tới kinh tế dân sinh, cuối cùng lại khiến dân chúng lầm than.

Hoàng thượng tha thứ cho những người ở đây, thiêu hủy chứng cứ, bọn họ cũng phải làm gì đó để báo đáp.

Uông Mân vuốt râu mỉm cười, "Hoàng thượng nhân hậu, chúng thần đương nhiên sẽ dùng hết lòng trung thành của mình để báo đáp Hoàng thượng."

Đầu tiên dùng những câu nói kiểu như "tạo thái bình cho muôn đời sau" để kích thích khát vọng và tham vọng ở sâu trong nội tâm của mỗi người họ, khiến họ cảm thấy hổ thẹn, sau đó lại dùng tiền đồ để dụ dỗ họ, họ còn cái gì để nói đây?

Trước đây bọn họ bàng quan, không muốn xen vào công việc ở phía nam, hiện sợ không thể không nhắm mắt nhảy xuống cái hố này. Mà một khi đã nhảy vào, sợ rằng không thể thoát ra được nữa.

Hoàng thượng buộc họ phải tỏ thái độ đây mà!

Ai bảo bọn họ là người phía nam cơ chứ? Chỉ khi bọn họ liên hợp lại với nhau mới có thể thực sự khiến thế gia ở
địa phương kinh sợ, đồng thời có thể giám thị những thế gia này.

Nghe Uông Mân nói thế, những người khác mới nhớ ra, không quan tâm những chuyện khác nữa, vội vàng bày tỏ lòng trung thành.

Lại Bộ chủ sự mặt mày tái mét, cũng chắp tay nói: "Thân là thần tử, đương nhiên phải san sẻ lo lắng với quân vương."

Không khí lại trở nên vui vẻ hẳn.

Phó Vân Anh chắp tay thi lễ với Uông Mân, chân thành xin lỗi.

Uông Mân lườm nàng một cái rồi lại cười xua tay.

Mặt mày Phó Vân Anh thả lỏng, nàng cười với Phó Vân Chương vẫn ngồi bóc cua từ nãy đến giờ ở phía đối diện.
Tại sao nàng cứ phải gánh vác tất cả những công việc dễ đắc tội với người khác cơ chứ?

Từ hôm nay trở đi, dù muốn hay không, những người này cũng phải nhắm mắt nhắm mũi lao vào cuộc, đợi đến lúc họ thực sự đối đầu với thế gia sẽ không còn đường quay lại nữa, nhất định nghiến răng mà đi tiếp. Lùa tất cả mọi người lên cùng một con thuyền, xem bọn họ còn dám trốn ở phía sau chờ làm ngư ông đắc lợi nữa hay không.

...

Mấy ngày sau, tết Đoan Ngọ, trong cung tổ chức tiệc lớn.

Từ Tử Cấm Thành cho đến những nhà giàu trong thành, đâu đâu cũng đặt những bồn xương bồ, ngải thảo hai bên
cổng, dán bức họa Thiên sư cầm kiếm trừ tà. Phụ nữ ai cũng mặc quần áo thêu hoa văn ngũ độc, cài trâm hình ngũ độc, đeo bội hoàn hình ngũ độc.

Sáng sớm, nội quan đưa đồ Chu Hòa Sưởng ban thưởng tới Phó gia, ngoại trừ những thức ăn đặc trưng cho tiết Đoan Ngọ như củ sen, sơn tra, mơ, còn có rượu hùng hoàng, bùa trừ tà bằng lụa, túi đựng bùa màu son, thêu hình ngũ độc và lá ngải thảo, quạt tròn, quạt xếp đủ màu, quần áo mùa hè, ngoài ra còn có tiền bạc.

Chu Hòa Sưởng rất hào phóng, không ban thưởng bằng loại tiền giấy dễ hư hỏng kia như các vị Hoàng đế khác, mà đưa luôn vàng thật bạc thật.

Phó Vân Anh sai người cất những đồ được Hoàng thượng ban thưởng đó đi, mời nội quan vào phòng, sai người dâng trà nước, điểm tâm rồi vào nhà thay quần áo rồi vào cung dự tiệc với Phó Vân Chương.

Vết thương trên vai Phó Vân Chương đã đóng vẩy, sóng vai đi bên cạnh nàng, hỏi chuyện gặp nạn trên đường hôm đó.

Nàng cầm một chiếc quạt vẽ hình tranh thủy mặc, khẽ nói: "Hiện tại đã điều tra ra được phủ Trường Nhạc Hầu nợ người ta mấy ngàn lượng bạc, nghe nói Trường Nhạc Hầu đánh bạc thua mất. Giờ mọi chứng cứ đều chỉ về hướng Trường Nhạc Hầu."

Phó Vân Chương trầm ngâm một lát, "Muội định nói chuyện này cho Hoàng thượng sao?"

Phó Vân Anh lắc đầu, "Giờ chưa cần nói vội, không biết người đứng sau chuyện này còn có chiêu gì tiếp theo, muội không vội, cứ từ từ rồi xem."

Y gật đầu.

Sau khi vào cung, cung nhân dẫn bọn họ đi dự tiệc.

Cung yến được tổ chức ở chính điện, trong đó là các vị hoàng thân quốc thích và quan lớn của triều đình.

Hai người họ còn trẻ, chức quan không cao, ngồi ở ngoài sân rộng, những chiếc bàn dài phủ khăn đỏ được xếp trên mặt đất, đó là nơi bọn họ ngồi dự tiệc.

Người của Đại Lý Tự nhìn thấy Phó Vân Anh, đi tới kéo nàng qua chỗ họ. Nàng và Phó Vân Chương tách ra, nàng ngồi xuống bên cạnh Tề Nhân.

Tề Nhân vừa mới tới được một lúc, phàn nàn với nàng chuyện khi nãy thi thơ bị thua bên Hình Bộ, bảo nàng mau giúp bọn họ đoạt vị trí dẫn đầu về.

Lần cung yến nào các đại thần cũng phải hiến thơ chúc mừng ngày lễ.

Phó Vân Anh vội vàng lắc đầu, "Đại nhân, hạ quan không giỏi làm thơ."

Tề Nhân tiếc nuối, thở dài rồi nói: "Đáng tiếc Triệu Bạt không ở đây."

Tuy có mâu thuẫn với Triệu Bật nhưng hắn vẫn rất khâm phục tài năng của đối phương.

Phó Vân Anh cười, "Chờ Triệu đại nhân về, hạ quan nhất định sẽ chuyển lời tới ngài ấy rằng Tề thiếu khanh nhớ ngài ấy da diết."

Tề Nhân bực bội quay sang nói chuyện với người bên cạnh.

Đồ ăn trong buổi tiệc nhìn thì tinh xảo nhưng thực ra hương vị cũng chỉ bình thường, Phó Vân Anh chọn một cái bánh chưng, từ từ bóc, bỗng mấy nội quan đi tới, nói với nàng: "Phó đại nhân, Vạn tuế gia triệu ngài qua đó nói chuyện."

Nàng ngẩng đầu nhìn về hướng đại diện.

Cát Tường mặc tһiếp lý [5], đứng cạnh cột trụ hành lang vẫy tay với nàng.

[5] Trang phục có phần dưới xòe ra để dễ di chuyển, vận động, giống duệ tán nhưng thường là đồ trơn, không thêu, dành cho người dưới, quan binh cấp thấp...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp