Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 156: (bảy) (1)


1 năm

trướctiếp

Phó Vân Anh bước vào chủ điện.

Trong điện, chỗ nào cũng toàn hoa với cỏ, mùi hương ngập tràn trong không khí. Những chiếc bình đồng thau mạ vàng được xếp khắp nơi trong điện, bên trong cắm đầy hoa thục quỳ, hoa ngải thảo, xương bồ, hoa lựu, hoa sơn chi. Tranh Thiên sư, lá ngải, xương bồ nhuộm ngũ sắc được treo bên cạnh các bàn tiệc, mang ý trừ độc trừ tà.

Trong bữa tiệc, mọi người liên tục nâng chén chúc mừng, không khí hài hòa, ăn uống linh đình. Văn võ đại thần ai ai cũng mặc những trang phục xanh đỏ tươi sáng như hòa mình vào rừng hoa trong điện. Bàn tiệc phủ lụa vàng, trên đó bày đủ thứ thịt, lợn, ngỗng, dê, bò, hoa quả tươi và khô, muôn màu rực rỡ, trong đó có mấy khay thức ăn cao bằng nửa người được buộc tơ ngũ sắc, trang trí hình ngũ độc, nhìn trông rất hoành tráng.

Vua tôi cùng uống, không khí vui vẻ.

Thấy Phó Vân Anh đi vào, Chu Hòa Sưởng ra hiệu cho nàng tới trước mặt mình, nhìn quanh một lượt, cười vang nói: "Khanh là người phong lưu [1], phóng khoáng, có nguyện thay mặt Trẫm cài trâm hoa cho các vị lão tiên sinh chăng?"

[1] Trong trường hợp này, phong lưu nghĩa là vẻ ngoài đẹp đẽ, phóng khoáng, mang tính lãng mạn. Đây là vẻ ngoài được các sĩ tử hướng đến thời cổ đại.

Các vị đại thần trong bữa tiệc nhìn nhau, mỉm cười.

Khóe miệng Phó Vân Anh run run.

Người đọc sách ở Giang Nam chuộng cài hoa, nam giới cũng yêu cái đẹp, một năm bốn mùa, xuân cài hoa mùa xuân, hạ cài hoa mùa hạ, thu cài hoa mùa thu, mùa đông không có hoa tươi cũng phải có đóa hoa lụa cài bên mũ.

Năm mới phải cài hoa, thi đỗ kì thi hội nhất định phải cài hoa, sinh nhật phải cài hoa, cưới vợ phải cài hoa, tướng sĩ xuất chinh trở về phải cài hoa...

Xưa nay, ở phương nam, đặc biệt là ở phủ Tô Châu lưu hành cái gì, những người ở nơi khác cũng sẽ đua nhau bắt chước, các đại thần trong triều lúc nhàn rỗi, đa phần cũng thích cài hoa...

Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, phụ nữ cài trâm hoa, hoa tươi lên tóc, Hoàng đế cũng ban trâm hoa để cài cho văn võ quần thần trong cung yến.

Trâm hoa để cài cho các vị các lão được làm từ vàng nạm ngọc, các đại thần trong Lục Bộ là hoa lụa, những quan viên cấp thấp hơn là hoa nhung.

Cát Tường bưng một chiếc hộp sơn màu đỏ thẫm mạ vàng tới cạnh Phó Vân Anh.

Nàng chắp tay với Chu Hòa Sưởng, cầm một chiếc trâm hoa bằng vàng nạm ngọc lên, đi tới trước mặt Vương các lão. Vương các lão vội vàng chuẩn bị đứng dậy.

Chu Hòa Sưởng lại cười nói: "Lão tiên sinh là người trên, không cần đứng dậy."

Phó Vân Anh thay mặt Hoàng thượng, Vương các lão làm sao dám nghe theo, vẫn nhất quyết phải đứng dậy.

Người ngồi cùng bàn là Phạm Duy Bình cũng đứng lên.

Phó Vân Anh cài trâm hoa lên mũ quan của Vương các lão, Vương các lão mỉm cười chắp tay với nàng.

Tiếp theo đó là Diêu Văn Đạt, Phạm Duy Bình, Uông Mân. Cuối cùng là Thôi Nam Hiên.

Phó Vân Anh đi đến bên cạnh hắn, mắt hơi rũ xuống, những ngón tay nhỏ dài cầm trâm hoa.

Thôi Nam Hiên đặt chén rượu xuống, đứng dậy, ánh mắt dừng lại nơi sườn mặt nàng.

Mặt nàng không biểu hiện cảm xúc gì, cài trâm hoa lên cho hắn, động tác gọn gàng, lưu loát.

Về phần những quan viên khác, đã có đám nội quan khoác hoa lụa bưng trâm hoa tới tận chỗ ngồi, nàng thay mặt cho Chu Hòa Sưởng, chỉ cần cài cho các vị các lão là được rồi.

Thấy các vị các lão đều đã được cài trâm xong, mọi người đồng loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Phạm Duy Bình cười nói: "Giờ chúng ta cũng đều là những lão già phong lưu cả rồi."

Mọi người cười vang, đồng loạt cài hoa lụa của mình lên.

Phó Vân Anh lui về sau vài bước, trở lại trước bàn của Chu Hòa Sưởng.

Cát Tường bưng một chiếc trâm hoa bằng vàng tới, cài lên mũ quan của nàng.

Chu Hòa Sưởng đưa ngón tay vuốt ve miệng chén, cười nhìn Phó Vân Anh, thấy nàng cài trâm hoa cũng khá đẹp,
không khỏi bật cười, nói với mọi người: "Chuyện cài trâm hoa trong bữa tiệc hôm nay mà truyền ra ngoài tất sẽ trở thành một câu chuyện được người người ca tụng. Trẫm rất vui, các khanh cùng Trẫm uống một ly nào."

Nói xong, hắn giơ chén rượu lên.

Sau đó, trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa mới của năm nay cũng được gọi vào trong điện.

Ba người đều còn rất trẻ. Trạng nguyên là người lớn tuổi nhất, cũng mới ba mươi mấy tuổi, ai cũng có phong thái hơn người.

Các vị hàn lâm lớn tuổi kiểm tra kiến thức của ba người, ba người họ đối đáp trôi chảy, mỗi người làm một bài thơ ngay tại chỗ.

Đọc xong thơ, cả điện tấm tắc khen hay. Chu Hòa Sưởng vui vẻ, lệnh cho ba người bọn họ rót rượu mời các vị các lão. Khắp điện đều là các vị quan lớn trong triều đình và hoàng thân quốc thích. Bị mấy trăm ánh mắt bỗng nhiên chiếu thẳng về phía mình, sức nặng tựa ngàn quân, ba người mới tham gia cung yến kiểu này lần đầu nên vẫn gượng gạo, không quen.

Lúc trạng nguyên rót rượu cho Vương các lão, tay run lên bần bật.

Bảng nhân còn căng thẳng hơn, suýt nữa làm đổ chén rượu của Uông Mân. Chỉ có thám hoa Tô Thừa Dụ là thoải mái nhất, đại khái là bởi hắn đẹp đẽ sẵn, từ nhỏ đến lớn luôn là tiêu điểm để mọi người chú ý nên đã quen với tình trạng bị người khác nhìn chằm chằm. Nhưng mà nói cho cùng cũng còn trẻ, lúc Diêu Văn Đạt nói chuyện với hắn, mặt hắn cứng đờ, mãi mới trả lời được.

Chu Hoa Sưởng thì thầm với Phó Vân Anh: "Bọn họ gượng gạo quá, đệ vẫn cứ bạo gan hơn một chút."

Phó Vân Anh nghĩ thầm, đây dù sao cũng không phải bữa tiệc mừng công sau kì thi đình, mấy người bọn họ căng thẳng cũng là bình thường. Lần đầu tiên Chu Hòa Sưởng lên triều cũng có hơn gì Tô Thừa Dụ đâu, chẳng qua là bởi hắn có địa vị tôn quý, hắn không mở miệng thì chẳng ai dám lên tiếng trước nên hắn mới dọa được người ta thôi.

Chu Hòa Sưởng nhìn đại điện tràn ngập tiếng nói, tiếng cười, chợt mỉm cười theo. Những người tài năng này đều đang tụ tập dưới một mái nhà. Thời khắc này, những nhân tài ưu tú nhất, nổi bật nhất của quốc triều đều đang ở xung quanh hắn, cúi đầu xưng thần.

Những vị đại thần đứng đầu như Vương các lão và Diêu các lão sẽ dần già đi, những đại thần ở tuổi trung niên như Uông Mân, Phạm Duy Bình sẽ tiếp nhận vị trí của bọn họ. Phạm Duy Bình là người mà ông già để lại cho hắn. Sau chuyện Uông gia bị nghi ngờ có liên quan tới việc cấu kết với giặc Oa, Uông Mân cũng sẽ dần dần đứng về phe họ, ông ta đã dâng sớ buộc tội quan viên địa
phương bao che cho các thế gia ở Chiết Giang, coi như đã bày tỏ thái độ rõ ràng.

Trong những đại thần trẻ tuổi, Phó Vân Chương, Tô Đồng và mấy vị chủ sự ở Công Bộ, Lễ Bộ có biểu hiện rất tốt, đều là những nhân tài đầy tiềm năng.

Năm nay ba người đứng nhất giáp không chỉ đọc đủ thứ thi thư, có tài năng, hơn nữa còn thật sự quan tâm tới dân
sinh kinh tế, đưa ra đối sách rất tốt, không phải là những người chỉ biết cắm đầu vào sách vở.

Hắn dường như có thể nhìn thấy trước cảnh tượng tươi sáng trong tương lai. Tuy từ trước đến nay hắn vẫn luôn
không có yêu cầu quá cao với bản thân, không có nhiều tham vọng nhưng cũng không thể không thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc, nhiệt huyết sôi trào.

Đối với hắn, việc khai sáng một thời đại thịnh thế mới quá xa vời, hắn không định mơ ước cao xa đến thế, có thể khiến cho đất nước thái bình an ổn, dân chúng được sống yên bình là hắn hài lòng rồi.

Chu Hòa Sưởng cảm khái hồi lâu, thất thần một lát, nâng chén rượu lên, nhìn về phía Phó Vân Anh, khẽ nói: "Vân ca nhi."

Ngoài điện, Giáo Phường Tư ca múa, tiếng nhạc nhẹ nhàng, trong điện lại tràn ngập tiếng cười tiếng nói không dứt, tiếng gọi này của hắn xen lẫn trong những âm thanh ồn ào ấy, loáng thoáng không rõ ràng.

Nhưng Phó Vân Anh vẫn nghe thấy. Nàng ngẩng đầu lên.

Chu Hòa Sưởng nâng chén với nàng.

Cát Tường tinh ý, lập tức cầm bình rót rượu cho Phó Vân Anh. Nàng cười, nhận chén rượu.

Cách một chiếc bàn, vua tôi hai người kính rượu nhau.

Vị rượu thanh thanh chảy vào cổ họng, hai người cực kỳ vui vẻ.

Cách đó không xa, Thôi Nam Hiên siết chặt chén rượu trong tay, mắt khép hờ. Trong đầu hắn vẫn lặp đi lặp lại cảnh tượng Phó Vân cài trâm hoa cho hắn khi nãy.

Cực kỳ giống với lúc nàng còn trên đời, hằng ngày lúc tiễn hắn ra cửa, nàng kiễng chân giúp hắn chỉnh lại mũ quan, cười hỏi tối nay hắn về nhà lúc nào, có cần phải để cơm cho hắn hay không. Hắn thường về muộn, cho dù nàng đã ngủ, vẫn sẽ để lại một ngọn đèn cho hắn.

Rượu trong bữa tiệc là ngự tửu, là loại rượu ngon hiếm có ở đời. Hắn uống vào bụng lại cảm thấy nhạt nhẽo vô vị.

...

Bên ngoài, vua tôi cùng vui vẻ uống rượu. Trong hậu cung, Khổng Hoàng hậu cũng mở tiệc chung vui với các vị mệnh phụ.

Khổng Hoàng hậu mang thai, lại là lần đầu tiên có thai nên lại càng cẩn thận, chuyện tổ chức tiệc đều do nữ quan lo liệu giúp.

Điện Giao Thái lấp lánh trong ánh sáng của vàng, của ngọc, trang sức vàng ngọc trên đầu các vị mệnh phụ đều hắt ra thứ ánh sáng lóa mắt.

Khổng Hoàng hậu tán gẫu dăm ba câu với các vị các lão phu nhân rồi vào buồng trong. Trời nóng, nàng ta mới ngồi một lúc đã toát mồ hôi ròng ròng nên tháo những đồ trang sức nặng chình chịch xuống, tựa vào giường La Hán nghỉ ngơi. Một cung nữ mặc quần áo rực rỡ, chải
tóc đơn kế đi vào, quỳ ở bậc để chân đấm chân cho nàng ta.

"Nương nương, Vạn tuế gia bảo Phó đại nhân thay mặt ngài ấy cài trâm hoa cho các vị các lão. Ai cũng bảo Phó đại nhân phen này nhất định sẽ thăng quan!"

Khổng Hoàng hậu nhíu mày, đôi mắt vẫn khép chặt, ừ một tiếng, rồi hỏi: "Hoàng thượng còn làm gì nữa?"

Cung nữ cười nói: "Vạn tuế gia chơi giải đố với các vị đại thần, dùng mấy chục loại cách giải khác nhau, nô tỳ nghe cũng không hiểu, các vị đại thần không trả lời được. Vạn tuế gia sai người cầm một cuốn sách ra, nói đây là sách Phó đại nhân biên soạn cho ngài ấy, các vị đại thần ai cũng khen Phó đại nhân có hứng thú cao nhã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp