Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 156-2: (bảy) (2)


1 năm

trướctiếp

Cung nữ còn chưa dứt lời, Khổng Hoàng hậu đột nhiên mở bừng mắt.

Cuốn sách kia!

Nàng ta biết Hoàng thượng làm việc chính sự xong rất thích đọc tiểu thuyết tiêu khiển, đám thái giám vẫn thường xuyên sưu tầm các câu chuyện trong dân gian cho ngài ấy đọc. Lúc nàng ta có thai thường hay âu sầu, từng tới mượn sách của Hoàng thượng để đọc, Hoàng thượng sợ nàng ta vất vả, sai người mang cả rương sách tới cung Khôn Ninh để nàng ta thích cuốn nào thì chọn cuốn ấy. Nhưng cuốn sách kia vẫn đặt ở cung Càn Thanh.

Hóa ra cuốn sách chép tay mà Hoàng thượng trân trọng ấy lại là do Phó Vân tự tay viết!

Khổng Hoàng hậu ngồi thẳng dậy, mặt mày tối sầm.

Nữ quan bưng một bát canh ngọt đi vào phòng, thấy biểu cảm trên mặt Khổng Hoàng hậu, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt. Đám cung nữ vội cúi đầu xuống, lui ra sau bình phong.

"Ai khiến nương nương tức giận thế này?" Nữ quan đặt bát canh xuống, cười hỏi.

Khổng Hoàng hậu đưa tay vuốt ve phần bụng đã phồng lên, không trả lời.

Nữ quan đã đoán được phần nào, bước tới vài bước, "Nương nương, khi nãy Hoàng thượng bảo Phó đại nhân thay mặt ngài ấy cài trâm hoa cho các vị các lão. Ngài đoán là vì sao?"

Khổng Hoàng hậu cười nhạt, nói: "Bởi mặt hắn đẹp sao?"

Nữ quan lắc đầu, "Nương nương, các vị các lão là đại thần trong triều, hành động này của Hoàng thượng, thứ nhất là để thể hiện sự tôn trọng của ngài ấy với các vị các lão, thứ hai cũng là để nói cho các vị đại thần, trong mắt ngài ấy, Phó đại nhân là người kế nhiệm của các vị các lão."

Khổng Hoàng hậu trợn trừng mắt, biểu lộ vẻ mặt khó tin.

Cái gã Phó Vân kia sau này cũng sẽ trở thành đại thần trong Nội Các á?! Thậm chí còn có thể lên làm thủ phụ?

Phi Hàn Lâm bất nhập Nội Các [2], Phó Vân có xuất thân từ Hàn Lâm Viện đâu!

[2] Nền tảng của chế độ Nội Các dưới triều Minh, "Phi tiến sĩ bất nhập Hàn Lâm, phi Hàn Lâm bất nhập Nội Các". Nghĩa là: không phải tiến sĩ thì không được vào Hàn Lâm Viện, không trải qua thời gian nhậm chức ở Hàn Lâm Viện thì không được vào Nội Các.

Nàng ta khẽ cắn môi, "Chuyện này không thể thế được! Nào có quy củ như vậy!"

Anh trai nàng ta say rượu xông vào Đại Lý Tự, đánh chửi quan viên của triều đình, thanh danh mất hết.

Phó Vân lại bởi có gan đắc tội với Khổng gia mà thanh danh vang xa, gần như đã trở thành người đứng đầu trong các quan viên trẻ tuổi.

Nếu như hắn thực sự đạt tới địa vị cao như vậy, Khổng gia biết làm sao bây giờ?

Nữ quan chậm rãi nói: "Nương nương, tuy Hoàng thượng có tính cách ôn hòa, chẳng khác gì cục bột, đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng người thử ngẫm kỹ những việc mà Hoàng thượng đã làm được từ lúc đăng cơ tới nay mà xem. Hoàng thượng là loại người bảo thủ, không chịu thay đổi hay sao? Theo nô tỳ thấy, hoàn toàn ngược lại! Sự ôn hòa của Hoàng thượng không xuất phát từ sự mềm yếu, mà là sự khoan dung phóng khoáng do hiểu rõ sự ấm lạnh của cuộc đời, Hoàng thượng không quan tâm tới lễ nghi phiền phức, có gan thay đổi quy củ, một vị thiên tử như thế làm sao có thể bị quy củ trói buộc được?"

Bà ta thở dài.

"Nương nương, Hoàng thượng là Thiên tử, hơn nữa còn là một vị Thiên tử đã vững vàng trên ngôi vị Hoàng đế. Thiên tử nói cái gì là quy củ, cái đó chính là quy củ."

Khổng Hoàng hậu cắn môi. Nàng ta nhớ tới lần trước Chu Hòa Sưởng muốn mệnh cho Phó Vân và mấy quan viên trẻ tuổi khác làm giám khảo trong kì thi hội, đại thần trong triều phản đối, nói không có tiền lệ này.

Khi đó Chu Hòa Sưởng chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Không có tiền lệ, vậy thì bắt đầu từ Trẫm, để Trẫm mở ra cái tiền lệ này, thế nào?"

Lúc ấy, đại thần trong triều chỉ có thể nhường một bước.

Từ đó về sau, ngài ấy đưa ra chính sách mới gì cũng lại càng thuận lợi. Các đại thần không thể trực tiếp phản đối, chỉ có thể ngấm ngầm cản trở. Tuy thi thoảng Hoàng thượng cũng sẽ thỏa hiệp nhưng hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ chủ trương của chính mình. Chỉ cần Hoàng thượng muốn, ngài ấy có thể thực sự đề bạt Phó Vân vào Nội Các!

Nghe nói rất lâu trước đây, Phó Vân đã cùng soạn sách với Hàn Lâm Viện, sửa chữa bổ sung sách sử của triều trước, đã có một chức quan nhàn tản của Hàn Lâm Viện, hiện giờ lại được ban tiến sĩ cập đệ...

Hóa ra ngay từ đầu Hoàng thượng đã tính toán kỹ càng cả rồi.

Sắc mặt Khổng Hoàng hậu liên tục thay đổi.

Nữ quan nói tiếp: "Nương nương, trong bữa tiệc, Hoàng thượng giải đố với các vị đại thần, có một vị quận công gia cố ý lấy lòng, nói đùa rằng nếu ngài ấy thắng cũng muốn nhờ Phó đại nhân cài trâm hoa cho ngài ấy, coi như lấy may, Hoàng thượng không cần nghĩ ngợi gì đã từ chối luôn."

Khổng Hoàng hậu không biết vì sao nữ quan đột nhiên nói chuyện này, cau mày nhìn bà ta.

Nữ quan giải thích: "Nương nương, Hoàng thượng bảo Phó đại nhân cài trâm hoa cho các vị các lão trên cung yến, cho đây là việc phong nhã, các vị triều thần cũng nghĩ vậy, nhưng Hoàng thượng nhất định sẽ không để Phó đại nhân cài trâm hoa cho các vị hoàng thân quốc thích, dù thực ra vị quận công kia cũng đang cố gắng lấy lòng Phó đại nhân..."

Bà ta ngừng lại một chút, "Bởi Phó đại nhân là triều thần, các vị các lão cũng là triều thần, Hoàng thượng trọng dụng bọn họ, tin tưởng bọn họ, tôn trọng bọn họ. Hoàng thân quốc thích thì khác, Hoàng thượng ban thưởng cho bọn họ, dung túng bọn họ nhưng sẽ không quên sự khác biệt giữa hai bên. Ngài ấy cảm thấy việc để Phó đại nhân cài trâm hoa cho hoàng thân quốc thích trước mặt mọi người là làm nhục trung thần."

"Ngoài ra, trước đây nhà mẹ đẻ của Thái hậu từng tới cầu xin Hoàng thượng, Hoàng thượng làm thế nào, nương nương còn nhớ không?"

Tay chân Khổng Hoàng hậu lạnh toát.

Mẹ đẻ của Chu Hòa Sưởng mất sớm. Sau khi đăng cơ, hắn truy phong mẹ đẻ làm Thái Hậu, nhà mẹ đẻ của thái hậu cũng được phong thưởng.

Sau này, vì chuyện tranh mua ruộng đất, nhà mẹ đẻ của Thái hậu từng khóc lóc kể lể với Chu Hòa Sưởng, oán giận quan viên địa phương thấy nhà bọn họ xuống dốc, chèn ép nhà bọn họ, xin Chu Hòa Sưởng đứng ra đòi công bằng cho bọn họ.

Đắc tội nhà ngoại của Hoàng thượng, quan viên địa phương sợ tới mức hồn phi phách tán, đêm đến vội vàng đưa người nhà đi trốn, chuẩn bị sẵn quan tài, sẵn sàng tự sát tạ tội.

Ai ngờ Chu Hòa Sưởng không những không trách tội quan viên địa phương lại còn thăng quan cho ông ta, ban thưởng vàng bạc, trọng dụng ông ta, sau đó mở kho riêng lấy tiền mua ruộng đất khác cho nhà ngoại.

Nhà ngoại hổ thẹn, không dám nhận, từ đó an phận thủ thường, không dám gây chuyện với quan viên địa phương nữa. Toàn triều ca ngợi Thánh thượng anh minh.

Canh ngọt đã nguội, nữ quan đặt bát canh sang một bên, rót một chén trà ấm dâng lên cho Hoàng hậu, "Nương
nương, Hoàng thượng nhân hậu, nhưng cũng không có nghĩa là Hoàng thượng sẽ thiên vị thân thích."

Nữ quan dừng lời.

Phó đại nhân là triều thần, Hoàng hậu là chủ hậu cung, tại sao cứ nhất định phải làm khó Phó đại nhân cơ chứ? Nàng ta hẳn là nên dưỡng thai cho tốt, nếu sinh được Thái tử thì toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng Thái tử. Sau này Thái tử lớn lên, Hoàng hậu là mẹ của người kế thừa ngôi báu, địa vị càng vững vàng... Tới ngày đó, mới có thể coi là hoàn toàn yên tâm.

Khổng Hoàng hậu hiểu lời khuyên bảo của nữ quan, chỉ có điều... nói cho cùng nàng ta vẫn không cam lòng.

Đường đường là Hoàng hậu, Khổng thị cho rằng mình có chức trách đuổi hết yêu ma quỷ quái bên cạnh Hoàng thượng.

Nàng ta cúi đầu vuốt ve bụng mình. Ngoài tấm bình phong, trâm cài trên đầu các vị mệnh phụ vẫn lấp lánh ánh vàng.

...

Từ khi nhà bếp riêng của Hoàng thượng được lập ra, thức ăn trong cung đã ngon hơn hẳn.

Tuy vậy, cũng chỉ có những bữa ăn hằng ngày mà thôi. Những buổi tiệc lớn trong cung như tiệc Đoan Ngọ vẫn do Quang Lộc Tự phụ trách. Vậy nên đồ ăn trong tiệc trông thì đẹp nhưng nếu ăn thì cũng chẳng có gì ngon.

Tan tiệc, Chu Hòa Sưởng lệnh nội quan lấy phần thưởng cho quan viên ra.

Đủ loại quan viên các cấp tạ ơn, nhìn theo Thánh giá rời đi.

Phó Vân Anh ra khỏi điện, đi dọc hành lang. Bỗng đột nhiên có một người đàn ông đang đứng bên đường nhảy ra, ngăn nàng lại, cười tủm tỉm nói: "Xin Phó đại nhân dừng bước."

Nàng nheo mắt, nhận ra người này là nội quan ở Chung Cổ Tư, phụ trách lễ nhạc trong cung yến.

Ở đầu kia của hành lang, những người khác của Đại Lý Tự đang chờ nàng, thấy nàng bị nội quan ngăn cản liền dừng bước nhìn sang.

Nàng đang định lên tiếng nhưng qua khóe mắt, nhìn thấy một bóng đen thấp thoáng sau cửa sổ ngắm hoa, khóe
miệng nhếch lên, nàng quyết định đứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp