Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 156-4: (bảy) (4)


1 năm

trướctiếp

Các vị đại thần không mấy hoảng loạn, hỏi han chi tiết Cẩm Y Vệ thiên hộ về tình huống ở Kinh Tương

Thiên hộ nói, "Bọn họ do một người tên là Miêu Bát Cân cầm đầu, đã tập hợp được trăm vạn người."

Các đại thần tỏ vẻ sầu lo. Khởi nghĩa lưu dân bình thường luôn chia năm xẻ bảy, không phải đối thủ của quân đội triều đình, khó mà tạo nên sóng gió gì. Nhưng mà một trăm vạn người thì sao có thể khinh thường!

...

Phó Vân Anh về đến nhà, vừa bước chân vào ngạch cửa đã nghe thấy tiếng vó ngựa đạp vang.

Nàng ngẩng đầu.

Đầu ngõ bụi cuốn cuồn cuộn, Cẩm Y Vệ giục ngựa chạy tới như bay, tới trước cửa, ghìm cương ngựa, ôm quyền nói: "Phó đại nhân, Hoàng thượng truyền triệu."

Nàng vội vàng tiến cung. Trong lúc chờ triệu kiến ở ngoài cung Càn Thanh, nàng nghe thấy tiếng gầm tức giận của Chu Hòa Sưởng truyền ra.

Cát Tường đi ra, nơm nớp lo sợ chào hỏi nàng.

Nàng hỏi: "Sao Hoàng thượng lại tức giận thế?"

Trong cung yến vừa nãy tâm trạng còn tốt lắm cơ mà.

Cát Tường thì thầm kể rõ ngọn nguồn cho nàng nghe.

Lưu dân ở Kinh Tương khởi nghĩa, mấy vị các lão bàn bạc cách ứng phó. Sắp lên kế hoạch xong xuôi lại có thư
cấp báo tám trăm dặm, quan viên địa phương cùng kí tên
buộc tội tổng lĩnh quân vụ vùng Thiểm Tây, Hồ Quảng là
Tào tổng đốc. Họ nói chính là bởi Tào tổng đốc tàn nhẫn tàn sát lưu dân nên mới dẫn tới cuộc khởi nghĩa này.

Hóa ra là do Tào tổng đốc dụ dỗ lưu dân, nói chỉ cần họ chấp nhận ra khỏi núi quy thuận triều đình, triều đình sẽ bỏ qua hành vi trốn chạy trước đây của bọn họ, trả lại ruộng đất cho bọn họ, để bọn họ trở về làm những người dân bình thường như trước.

Lưu dân vốn phải sống cuộc sống khó khăn, nên động lòng trước những hứa hẹn của Tào tổng đốc, cả vạn người lần lượt chủ động đưa cả gia đình ra quy hàng.

Tuy vậy thứ chờ đợi bọn họ không phải là cuộc sống yên ổn mà họ hằng thiết tha mơ ước mà lại là lưỡi đao của Tào tổng đốc.

Tào tổng đốc lệnh cho quân đội tàn sát những lưu dân không hề có năng lực chống cự đó, dù là người già hay trẻ nhỏ, phụ nữ hay trẻ em, giết hết không cần luận tội.

Trong một thời gian ngắn, máu chảy thành sông, xác chất thành đống. Khắp vùng rừng núi xương trắng chất chồng. Như thể địa ngục trần gian.

Miêu Bát Cân là một trong những lưu dân chủ động ra hàng trước đây. Cha mẹ, anh em nhà hắn đều đã chết trong tay thuộc hạ của Tào tổng đốc, chỉ có mình hắn giữ được mạng sống, quyết định được ăn cả ngã về không, dẫn dắt những lưu dân khác khởi nghĩa.

Có vô số người hưởng ứng.

Phó Vân Anh thở dài thườn thượt. Thảo nào Chu Hòa Sưởng nổi giận lôi đình.

Trong điện, cơn giận của Chu Hòa Sưởng còn chưa tan đi, đòi triệu Tào tổng đốc về kinh, phái người khác đi tiếp quản quân vụ ở Thiểm Tây.

Vương các lão lập tức phản đối. Hiện giờ khởi nghĩa lưu dân là chuyện đã rồi, lúc này lại còn triệu chủ soái về kinh, chỉ sợ thành trì sẽ thất thủ.

Kế hoạch hiện thời chỉ có thể để Tào tổng đốc trấn áp lưu dân, giải quyết xong cuộc khởi nghĩa lưu dân này rồi bàn gì bàn tiếp.

Chu Hòa Sưởng tạm thời kiềm chế. Sau khi các vị các lão ra ngoài, Phó Vân Anh vào điện.

Chu Hòa Sưởng đang dựa lưng vào long ỷ, mặt mày mỏi mệt. Hắn vẫn mặc bộ thường phục màu đen trên cung yến khi nãy, cổ tay áo đã bị hắn siết chặt đến mức nhàu nát.

Nàng bước lên phía trước.

Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Chu Hoa Sưởng lập tức dựng thẳng lưng. Nhìn thấy người tới là nàng, hắn lập tức
thả lỏng người, dựa lưng vào lưng ghế, chân tay dang ra, nhìn đầy vẻ biếng nhác.

Động tác tự nhiên này của hắn làm Phó Vân Anh không thể không nhớ tới dáng điệu lười nhác mà Chu Hòa Sưởng công nhiên phô ra giữa lớp học hồi còn ở thư viện trước kia, thầm thở dài khe khẽ.

"Trẫm muốn phái người đi Thiểm Tây làm giám quân, đôn đốc tướng soái." Chu Hòa Sưởng khe khẽ nói, giọng khản đặc.

Phó Vân Anh sửng sốt nhưng nhanh chóng hiểu ra, chắp tay nói: "Thần nguyện lĩnh mệnh tới đó."

Chu Hòa Sưởng ngẩng đầu lên nhìn nàng.

Trời dần tối, khi nãy hắn tức giận, nội quan sợ hãi trong lòng, vẫn chưa thắp nến trong điện lên.

Nàng đứng trong ánh sáng mờ mờ, dáng người mảnh khảnh, lông mi hơi khép, tạo thành một bóng mờ trên khuôn mặt. Không cần hắn mở miệng, Vân ca nhi đã hiểu.

Chu Hòa Sưởng thở dài, nói: "Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta sợ đệ có việc gì."

Vân ca nhi là người bạn hắn tin tưởng nhất, hắn không muốn mất người bạn tốt nhất của mình.

Phó Vân Anh cười, "Hoàng thượng, lưu dân khởi nghĩa, chủ yếu là phải thuyết phục quy hàng. Lần này thần đi, không phải là lên chiến trường, sẽ không nguy hiểm gì đâu."

Thấy nàng cười, sắc mặt Chu Hòa Sưởng cũng hơi thả lỏng, khóe miệng vô thức cũng cong lên theo, hắn gật đầu, "Trẫm cũng cho là chủ yếu phải thuyết phục họ đầu hàng, nếu không dù trấn áp được lần này thì vẫn có thể có hậu họa về sau. Trẫm sẽ phái người thay thế Tào tổng đốc. Đến lúc đó tổng đốc mới ở tiền tuyến tác chiến, đệ lấy thân phận giám quân, ở lại hậu phương trấn an lưu dân, cầm Thượng Phương Bảo Kiếm đi, quan địa phương đều phải nghe lệnh đệ."

Tuy vua tôi đã nhất trí với nhau, Chu Hòa Sưởng vẫn còn do dự.

Vân ca nhi là người thích hợp nhất, hắn biết mình phải sai người đi nghĩ ý chỉ đi thôi, nhưng nói cho cùng hắn vẫn chần chừ.

Phó Vân Anh thấy hắn nhíu mày trầm tư, nghĩ ngợi một lúc rồi cười nói: "Cảm ơn Hoàng thượng."

Chu Hòa Sưởng ngẩn ra một lúc, nhướn mày, nhìn nàng đầy nghi hoặc, "Cảm ơn Trẫm cái gì?"

Phó Vân Anh mỉm cười nói, "Xử lý lưu dân là việc khó làm nhưng nếu làm tốt ắt sẽ là công lớn. Hoàng thượng tin tưởng thần, cho thần cơ hội lập công, đương nhiên thần phải cảm ơn Hoàng thượng rồi."

Nàng cố tình dùng giọng điệu nhẹ bẫng để bàn luận chuyện triều chính. Nếu mấy người Vương các lão mà nghe được nhất định sẽ giận dữ, mắng nàng tùy tiện bừa bãi, không thể trọng dụng.

Nhưng mấy câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này lại xoa dịu sự nôn nóng trong lòng Chu Hòa Sưởng.

Thử thách cũng là cơ hội, hắn muốn cùng Vân ca nhi trở thành một cặp vua tôi thật lòng với nhau, không nên lo trước lo sau như thế. Vân ca nhi không sợ, hắn làm Hoàng đế còn sợ bóng sợ gió cái gì?

Năm đó hắn không tin mình sẽ xui xẻo mãi, ăn bao nhiêu quýt chua như vậy, có từng sợ cái gì đâu?

Chu Hòa Sưởng thở phào một hơi, mỉm cười, sai người đi nghĩ chỉ, "Vân ca nhi, ta thiên vị đệ như thế, đệ không được để ta mất mặt đâu đấy!"

Phó Vân Anh trả lời, giọng điệu nhàn nhạt, "Làm hết sức mình thôi."

Chu Hòa Sưởng nghẹn lời, chỉ vào nàng, cười ha ha.

Nội quan đứng hầu xung quanh thở phào nhẹ nhõm, trái tim cuối cùng cũng yên ổn trong lồng ngực, cười theo.

Thấy Chu Hòa Sưởng cuối cùng cũng trở lại bình thường, Phó Vân Anh không nói gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp