Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 157: (tám) (1)


1 năm

trướctiếp

Ý chỉ phong Phó Vân Anh làm giám quân của Chu Hòa Sưởng nhanh chóng lan tràn khắp nơi trong triều.

Nàng không đi Kinh Tương một mình, còn đưa cả mấy vị chủ sự ở Công Bộ, Hộ Bộ đi cùng. Trước đây Phó Vân Chương từng dâng sớ đưa ý kiến về chuyện xử lý lưu dân. Chu Hòa Sưởng cho rằng y có hiểu biết về chuyện này, hơn nữa chắc chắn không phải loại người làm bừa như Tào tổng đốc, còn cho rằng hai anh em có thể chăm sóc lẫn nhau, để y đi với Phó Vân Anh luôn.

Diêu Văn Đạt giật mình, sai lão bộc tới nhà dặn dò hai anh em Phó Vân Chương rằng sau khi tới Kinh Tương phải hành động cẩn thận, không nên xung đột chính diện với Tào tổng đốc. Tú tài mà gặp phải binh, có lý cũng
không nói rõ được. Từ trước đến nay, quan văn và quan võ vốn không hợp nhau, Tào tổng đốc lại là người dữ dằn, trước kia khi còn phòng thủ ở Ninh Hạ từng có lần ẩu đả giám quân. Nếu không phải ông ta còn kiêng dè thân phận của giám quân, nói không chừng đã đánh chết người ta rồi.

Ngày tiễn bọn họ lên đường, Diêu Văn Đạt phồng râu trợn mắt, gọi Phó Vân Anh tới, "Nhất là ngươi đấy! Ngươi kiềm chế lại chút cho ta! Tuổi thì không lớn mà lúc nào cũng giật đùng đùng! Ngươi với Tào tổng đốc đều là mấy quả pháo, đốt phát nổ luôn! Học anh ngươi nhiều một chút. Kinh Tương là địa bàn của Tào tổng đốc, tới đó rồi thì kiềm chế lại, cái gì nhịn được thì nhịn đi."

Rồi ông ta lại nói với Phó Vân Chương: "Trông chừng em ngươi đấy, khuyên nó nhiều vào."

Phó Vân Chương cười mà không nói.

Hôm nay là ngày nghỉ, rất nhiều người tới tiễn họ. Những quan viên bình thường có quan hệ tốt với bọn họ đều tới
cả. Vương các lão và Uông Mân cũng sai con trai tới dự bữa tiệc tiễn họ lên đường. Thành viên thi xã đòi họ làm thơ, nếu không sẽ không cho họ đi, Phó Vân Anh vội vàng đánh trống lảng sang chuyện khác.

Hôm nay nàng mặc mãng phục, đội mũ sa, Kiều gia phía sau bưng hộp gấm đựng Thượng Phương bảo kiếm, áo
rộng tay dài, thân cao dong dỏng như thanh tùng trên đỉnh núi sừng sững, đưa mắt nhìn quanh, có cảm giác tựa tiên nhân, làm cho người khác không thể không có cảm giác vừa yêu thương vừa trân trọng. Giống hoa sen mới nở, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể kinh nhờn.

Mọi người yêu quý cốt cách của hai anh em họ, cười ha hả, không làm khó họ nữa, mỗi người ngâm mấy bài thơ đưa tiễn.

Đúng lúc đang lưu luyến không rời, có tiếng xôn xao truyền tới từ hướng cổng thành, mười mấy binh sĩ Cẩm Y Vệ hộ tống một chiếc xe ngựa che lọng đi về phía họ, người cưỡi ngựa đi theo bên cạnh hình như là Đô Chỉ Huy đồng tri. Hai bên sườn xe là những nội quan mặc thiếp lý, đó rõ ràng là những người hầu hạ bên cạnh Thiên tử.

Mọi người kinh ngạc, im thin thít.

Phó Vân Anh đang định lên ngựa bỗng lại nhận ra người ngồi trên càng xe là Cát Tường, buông dây cương xuống.

Xe ngựa đã tới gần, Cẩm Y Vệ tản ra bốn phía, Đô Chỉ Huy đồng tri vén màn xe lên, Chu Hòa Sưởng bước xuống.

Sợ bị dân chúng nhận ra, hôm nay hắn không mặc thường phục của Hoàng đế, đội mũ trụ có vành, mặc một bộ trực thân cổ chéo bằng gấm thêu hoa văn chìm màu xanh đuôi yến, cầm trên tay một chiếc quạt xếp, ăn mặc như một công tử nhà giàu bình thường, mỉm cười nhìn xung quanh một lượt, ý bảo mọi người không cần hành lễ.

Đám quan viên vẫn khom người chào hỏi.

Chu Hòa Sưởng đi tới bên cạnh Phó Vân Anh, Cát Tường bưng một chiếc khay đỏ thẫm đi bên cạnh. Trên khay có mười mấy chiếc trâm hoa bằng vàng nạm ngọc.

Chu Hòa Sưởng cầm một chiếc trâm lên, gài lên mũ sa của Phó Vân Anh, nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt trông mong.

"Vạn sự giữ gìn."

Gió mùa hè thổi qua, không khí ẩm ướt lẫn mùi hoa cỏ rất nồng.

Phó Vân Anh mỉm cười, "Mong ngài cũng vậy."

Khóe miệng Chu Hòa Sưởng cong lên. Sau đó, hắn lần lượt cài trâm hoa cho mấy người Phó Vân Chương, Tô Đồng, không cần nội quan nhắc cũng gọi chính xác tên từng người, cười nói: "Các khanh đều là rường cột nước nhà, Trẫm chờ đợi tin tốt của các khanh."

Hắn còn hỏi sau khi Tô Đồng rời kinh thì thu xếp cho vợ con thế nào, hỏi Hộ Bộ chủ sự việc ở nhà đã lo liệu tốt cả chưa, bảo nội quan chú ý quan tâm người nhà bọn họ.

Nội quan vội vàng chắp tay thưa vâng.

Được quân vương kỳ vọng cao như thế, một đám quan viên trẻ tuổi đỏ hoe cả mắt, tay siết chặt, cảm giác máu nóng trong người sôi lên sùng sục, trong lồng ngực tràn ngập ý chí chiến đấu!

Mọi người mời Chu Hòa Sưởng trở về thành.

Hắn lắc đầu, đứng ở chỗ cao, nơi đầu gió, dõi theo Phó Vân Anh và đoàn người cưỡi ngựa rời đi. Đợi tới khi hình bóng bọn họ biến mất giữa những ngọn núi mênh mang trước mắt, hắn còn đứng nhìn rất lâu.

Đám quan viên tới tiễn bọn họ nhìn nhau, lén trao đổi qua ánh mắt. May mà bọn họ có đến!

...

Trở lại cung, Chu Hoa Sưởng thay quần áo, trở về với thường phục của Hoàng đế, triệu kiến phó chỉ huy sứ của Binh Mã Tư.

Phó chỉ huy sứ vội vàng đi tới, ôm quyền nói: "Hoàng thượng, thần đã điều tra xong rồi ạ, những tên cướp đường đó đã chỉ điểm và xác nhận những kẻ thuê bọn
chúng là người hầu nhà Trường Nhạc Hầu. Còn những người loan truyền tin đồn là quan viên cấp thấp trong kinh, là khách quý của Khổng gia qua lại gần gũi với Khổng quốc trượng. Hôm nay Phó đại nhân vừa rời kinh,
những người đó đã không chờ nổi nữa, xúi giục quan viên ở Đại Lý Tự buộc tội Phó đại nhân, đã bị Tề thiếu khanh ở Đại Lý Tự bác bỏ hết một lượt, cúp đuôi đi rồi."

Chu Hòa Sưởng đứng trước bàn luyện chữ, nghe xong mấy lời này dừng tay lại.

Phó chỉ huy sứ nói tiếp: "Nhưng mà toàn bộ chứng cứ đều đã bị Phó đại nhân thiêu hủy... Có lẽ Phó đại nhân không định làm to chuyện này."

Chu Hòa Sưởng cúi đầu nhìn chữ mình mới viết.

Cát Tường quỳ gối bên cạnh đốt hương.

Chu Hòa Sưởng hỏi hắn: "Ngươi cũng giống Trẫm, quen biết Vân ca nhi nhiều năm. Ngươi nói xem, vì sao đệ ấy lại muốn giấu giếm chuyện này?"

Cát Tường vội vàng đặt chiếc hộp lụa bọc gấm màu xanh ngọc đựng hương xuống, cúi đầu nói: "Chuyện này... Thân phận Phó đại nhân quý trọng, nô không dám phỏng đoán suy nghĩ của Phó đại nhân."

Chu Hòa Sưởng nói: "Nghĩ gì nói nấy đi."

Cát Tường cúi đầu trầm tư, cân nhắc hồi lâu, chậm rãi nói: "Vạn tuế gia, không phải có câu "sơ bất gián thân" [1] hay sao?"

[1] Người xa không làm ngăn cách được người gần.

Khổng Hoàng hậu là người bên gối của hắn, Vân ca nhi chỉ là thần tử.

Ngòi bút dừng lại trên giấy hồi lâu, mực thấm ra thành một vệt đen lớn.

Chu Hòa Sưởng đặt bút xuống.

Trước đây hắn học hành không nghiêm túc. Là Thế tử, cả đời này hắn không cần lo chuyện ăn mặc, khi còn nhỏ lại ốm đau bệnh tật, ông già thương hắn còn chẳng hết, chưa bao giờ yêu cầu hắn học hành vất vả.

Tuy những cuốn sách đàng hoàng nhưng buồn tẻ vô vị đó hắn có thể không đọc nhưng những thứ cơ bản như cầm
kỳ thi họa thì vẫn phải học, không cần học tới mức tinh thông nhưng ít nhất phải biết một chút. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong biết một chút mà thôi.

Lúc còn ở thư viện, Vân ca nhi học hành khắc khổ hơn hắn gấp mười lần, hắn lười biếng la cà, chơi nhiều hơn học. Vân ca nhi học hành vất vả như thế nhưng chưa bao giờ ghét hắn vì hắn lười biếng, đệ ấy biết hắn không cần phải học những thứ đó.

Ông già từng nhắc nhở Chu Hòa Sưởng, nếu hắn bắt buộc phải khắc khổ học hành mới có thể tìm được lối ra, bên cạnh lại có một cậu ấm ăn không ngồi rồi đi ra đi vào, không tức chết đã là tốt lắm rồi, chắc chắn không làm bạn với kẻ đó.

Thuở thiếu niên hắn tùy ý làm bậy, khiến cho Vân ca nhi cũng bị dính vào, Vân ca nhi cũng không hề giận cá chém thớt với hắn.

Chuyện này đương nhiên cũng có liên quan tới thân phận tôn quý của hắn nhưng đa phần là bởi Vân ca nhi biết hắn không có ý xấu, không chấp nhặt với hắn.

Nhưng với Phó Vân Khải và Viên Tam, thái độ của Vân ca nhi lại khác hẳn. Nếu bọn họ dám lơ là việc học, Vân ca nhi sẽ không nể nang chút nào chỉ ra lỗi sai, nghiêm khắc đốc thúc bọn họ sửa chữa sai lầm, định ra các quy tắc làm việc và nghỉ ngơi nghiêm ngặt cho bọn họ, thưởng phạt rõ ràng.

Từ đầu đến cuối Vân ca nhi vẫn rất tỉnh táo, biết Chu Hòa Sưởng không giống những người khác. Nhưng trong quá trình giữ gìn sự tỉnh táo này, Vân ca nhi vẫn trao cho hắn thiện ý lớn nhất.

Bởi sự tỉnh táo và lý trí này, Vân ca nhi mới không chủ động nói chuyện Khổng gia cho hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp