Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 157-2: (tám) (2)


1 năm

trướctiếp

Đúng như Cát Tường nói, sơ bất gián thân.

Chu Hòa Sưởng không để bụng chuyện Vân ca nhi giấu giếm hắn vài điều. Trước kia hắn là Thế tử, hiện giờ là
Hoàng đế, có thể quyết định chuyện sống chết của rất nhiều người, Vân ca nhi chỉ là một người bình thường, không thể nào hoàn toàn không kiêng dè chút nào như hắn.

Trong số các triều thần, có rất nhiều đại thần muốn che mắt hắn, hắn không làm gì những người đó cả, hắn là Hoàng đế, không có nghĩa là hắn có thể khống chế suy nghĩ của người khác. Hậu phi trong cung cũng có tính toán nho nhỏ.

Từ nhỏ Chu Hòa Sưởng đã lớn lên ở Vương phủ, tuy không hiểu sự đời nhưng hắn lại từng chứng kiến tất cả
những thủ đoạn ngầm trong nội trạch. Mấy người hậu phi của hắn còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, dù có thông minh
thì lòng dạ vẫn chưa đủ thâm sâu. Hắn là người từ lúc mười mấy tuổi đã biết nhân sự, những thủ đoạn nho nhỏ để tranh sủng của bọn họ hắn chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu.

Nhưng hắn chưa bao giờ vạch trần. Hậu phi trong cung ai chẳng sống dựa vào sự sủng ái của hắn, bọn họ chanh chua cãi cọ, âm mưu tranh giành cũng chỉ là chuyện thường ở đời mà thôi. Chỉ cần bọn họ không buông lời gièm pha gây hại cho người vô tội, Chu Hòa Sưởng có thể mắt nhắm mắt mở, giả vờ như không biết gì. Có điều lần này bọn họ làm quá.

Chu Hòa Sưởng vo viên tờ giấy vừa viết hỏng, ném sang một bên, "Thẩm vấn tên hoạn quan kia tới đâu rồi?"

Cát Tường đáp: "Gia, hắn nói... hắn phụng ý chỉ của cung Khôn Ninh nên mới nói những lời sỉ nhục Phó đại nhân như thế."

Chu Hòa Sưởng thở dài, cúi đầu lau vết mực dính trên ngón tay.

...

Cung Khôn Ninh.

Hoa sen trong nội viện nở rộ, Khổng Hoàng hậu dậy sớm nên cảm thấy không thoải mái lắm, nữ quan đề nghị nàng ta tới nhà thủy tạ bên cạnh hồ sen hóng mát, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài. Tầm mắt được giải phóng, trong lòng cũng thoải mái.

Bốn bề nhà thủy tạ che mành sa mỏng, chắn côn trùng bên hồ bay vào, gió mát thổi nhẹ, gió đưa tới hương sen tươi mát, lá sen san sát, dập dềnh như những làn sóng xanh mướt.

Cung nữ nhanh chóng bước vào nhà thủy tạ, "Nương nương, Vạn tuế gia tới."

Khổng Hoàng hậu đang gối trên chiếc gối mềm bằng lụa tơ tằm lơ mơ ngủ, nghe vậy lập tức ngồi dậy, hỏi nữ quan
xem đầu tóc quần áo mình có chỉnh tề không.

Trong nhà thủy tạ cũng có đồ trang điểm, nữ quan thoa cao hồng ngọc cho Khổng Hoàng hậu, vừa chấm một ít son môi, nội quan đã vén mành sa lên.

Chu Hòa Sưởng chắp tay sau lưng đi vào, Khổng Hoàng hậu đứng dậy hành lễ. Từ sau khi nàng ta mang thai, Chu Hòa Sưởng thông cảm cho nàng ta bụng lớn cồng kềnh, lần nào cũng bảo miễn lễ. Lần này hắn lại không nói một lời.

Khổng Hoàng hậu còn chưa cảm thấy điều gì, nữ quan đứng bên cạnh đã nhìn ra sắc mặt Chu Hòa Sưởng không bình thường, tim đập mạnh, lòng lo lắng.

Chu Hòa Sưởng liếc nhìn xung quanh một lượt.

Cung nữ đứng hầu xung quanh im thin thít, yên lặng lui ra ngoài. Nữ quan thầm thở dài, cũng khom người rời đi.

Chu Hòa Sưởng ngồi xuống phía đối diện hồ sen, phóng tầm mắt về phía những bông sen đang đung đưa trong gió.

"Hoàng thượng?"

Người của cung Khôn Ninh đã đi hết, Khổng Hoàng hậu mới dần cảm thấy bất an.

Chu Hòa Sưởng liếc nhìn nàng ta một cái, "Nàng phái người chất vấn Vân ca nhi, mấy chữ lễ nghĩa liêm sỉ viết thế nào đúng không?"

Mặt Khổng Hoàng hậu biến sắc, siết chặt khăn lụa trong tay.

Chu Hòa Sưởng nhìn ra chỗ khác, "Vì sao nàng không tới hỏi Trẫm nhỉ? Trẫm có thể nói cho nàng đấy."

Giọng điệu của hắn vẫn như thường. Nhưng Khổng Hoàng hậu lại kinh hãi, đúng là nàng ta từng vô tình nói tới chuyện mấy chữ lễ nghĩa liêm sỉ, nhưng nào đã nghĩ tới chuyện hỏi thẳng vào mặt Phó Vân đâu cơ chứ!

Nàng ta lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Hoàng thượng, thiếp chưa từng nói thế, dựa vào cái gì mà Phó Vân lại dám khẳng định là thiếp? Hắn nói năng bừa bãi!"

Chu Hòa Sưởng nhìn về phía Cát Tường. Cát Tường hiểu ý, sai người dẫn nội quan ở Chung Cổ Tư kia tới.

Nội quan mắt ti hí bị người ta xách vào nhà thủy tạ. Hắn ngã xuống mặt đất, bò bằng đầu gối tới chân Khổng Hoàng hậu, "Nương nương, nô đều làm theo lời người dặn, người nói người hận Phó đại nhân thấu xương, bảo nô đi chất vấn Phó đại nhân vậy nên hôm cung yến Đoan Ngọ, nô mới cản đường Phó đại nhân. Nương nương, người cứu nô với..."

Khổng Hoàng hậu hoảng sợ.

Nội quan này là tâm phúc của nàng ta, đúng là trước mặt hắn, nàng ta đã từng oán giận chuyện Hoàng thượng quá tin tưởng Phó Vân, không gần gũi với Khổng gia, nội quan hứa sẽ giúp nàng ta giải tỏa mối lo này. Khi ấy nàng ta còn cho rằng cùng lắm nội quan chỉ thuận miệng nói vậy, hoàn toàn không để bụng.

Không ngờ nội quan lại còn đi thẳng tới chỗ Phó Vân cãi cọ, rồi lại bị kiện tới tận chỗ Hoàng thượng!

Vành mắt Khổng Hoàng hậu đỏ hoe, "Hoàng thượng, đúng là thần thiếp không thích Phó Vân, nhưng hắn là
mệnh quan triều đình, thiếp là phụ nữ trong thâm cung, sao có thể làm khó Phó đại nhân cơ chứ?"

Vừa dứt lời, nội quan của Chung Cổ Tư đã dập đầu liên tục với nàng ta, "Nương nương, nô phụng mệnh làm việc, làm sao người có thể thề thốt phủ nhận như thế? Nô còn nhớ người từng nói, người nói hiện giờ người không thể làm gì Phó đại nhân, đợi tới khi người sinh hạ được Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ xử lý Phó đại nhân..."

Khổng Hoàng hậu trợn trừng mắt, mặt mày đầy vẻ khiếp sợ.

"Hoàng thượng, thiếp không nói thế." Nàng ta cuống quýt kéo cánh tay Chu Hòa Sưởng.

Chu Hòa Sưởng dường như cố ý, lại tựa như vô tình, đúng lúc này thu cánh tay đang gác trên đầu gối lại, tránh cánh tay đang đưa tới của nàng ta.

Hắn giơ tay lên.

Nội quan đi vào, kéo gã nội quan của Chung Cổ Tư đang quỳ rạp xuống đất xin tha ra ngoài.

Nước mắt Khổng Hoàng hậu tràn mi, "Hoàng thượng, thiếp thật sự không nói như thế!"

Cát Tường đứng bên cạnh cúi đầu.

Cái gã nội quan của Chung Cổ Tư kia thật sự quá độc địa, tất cả những chuyện nhằm vào Phó đại nhân trước kia đều chẳng nói làm gì. Chính câu nói ban nãy mới thực sự đẩy Hoàng hậu vào hố lửa đấy!

Sinh hạ được Thái tử liền xử lý công thần đã nâng đỡ Hoàng thượng đăng cơ... Thế thì chờ Thái tử lớn lên, chẳng phải Khổng gia sẽ không còn coi Hoàng thượng ra gì nữa hay sao?

Phi tử trong hậu cung mới có mười mấy tuổi thôi mà! Xinh đẹp như hoa tươi mà lòng dạ lại thâm sâu như vậy.

Cát Tường lạnh cả sống lưng.

Nước mắt Khổng Hoàng hậu rơi như mưa.

Nếu là cách đây mấy ngày, Hoàng thượng thấy nàng ta rơi lệ thì đã bắt đầu ôn tồn mềm giọng an ủi nàng ta, biết
nàng ta ăn không thấy ngon, còn đích thân đút cho nàng ta ăn, che chở sủng ái nàng ta như một đứa trẻ.

Các cung nữ đều hâm mộ nàng ta. Thử hỏi trên thế gian có bao nhiêu người chồng sẽ đút cho vợ mình ăn chứ?

Hôm nay, nàng ta khóc, Hoàng thượng lại ngồi đó thờ ơ.

Ban đầu nàng ta chỉ khóc vì tủi thân, cuối cùng lại thực sự cảm thấy đau lòng. Chu Hòa Sưởng liếc nhìn nàng ta, ra hiệu cho thị vệ để nữ quan vào chăm sóc cho nàng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp