Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 157-3: (tám) (3)


1 năm

trướctiếp

"Trẫm biết nội quan kia sỉ nhục mệnh quan triều đình không phải xuất phát từ ý định của bản thân ngươi, châm chọc Vân ca nhi là Hàn Vương Tôn cũng không phải lời nói của ngươi."

Khổng Hoàng hậu ngẩng đầu, nước mắt ướt sũng mi, bởi mới thoa cao hồng ngọc, quanh khóe mắt dính dính.

Chu Hòa Sưởng chậm rãi nói tiếp, "Chuyện thuê kẻ cướp ám sát Vân ca nhi ở ngoại thành cũng chẳng phải do anh
trai ngươi làm."

Nghe đến câu này, nữ quan hãi hùng khiếp vía.

Khổng Hoàng hậu sững sờ ngơ ngác.

Chu Hòa Sưởng nói tiếp: "Nhưng toàn bộ chứng cứ đều cho thấy là anh trai ngươi làm. Cha và anh trai ngươi suốt
ngày buông lời oán hận trên bàn tiệc, ngươi cũng thường nói xấu Vân ca nhi trước mặt cung nhân, anh trai ngươi còn nói nếu ngày nào đó Vân ca nhi có bị làm sao, hắn nhất định sẽ mua mấy ngàn dây pháo đốt chúc mừng, đủ loại người ra vào Khổng gia toàn là những kẻ thích gây chuyện thị phi, người ở trong lẫn ngoài kinh sư đều biết người Khổng gia hận Vân ca nhi thấu xương... Hoàng hậu, ngươi nghĩ lại mà xem, nếu Vân ca nhi có gì bất trắc, người trong thiên hạ sẽ nghĩ thế nào, Trẫm sẽ nghĩ
thế nào?"

Cẩm Y Vệ đi Nam Kinh điều tra Trường Nhạc Hầu, nghe nói lúc uống say, Trường Nhạc Hầu từng nói bậy nói bạ, nói hắn là cậu ruột của Thái tử, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn sớm muộn gì cũng có thể báo được mối thù ở Đại Lý Tự. Cẩm Y Vệ nhân dịp say rượu, hỏi hắn có biết chuyện bọn cướp đường kia không, hắn tưởng
nhầm là Vân ca nhi đã bị hại, lại còn cười ha hả, nói Vân ca nhi chết chưa hết tội.

Chu Hòa Sưởng thở dài một hơi, "Hoàng hậu, Vân ca nhi không tới tìm Trẫm kể tội, đệ ấy biết cả nhà các ngươi đều bị lợi dụng, có người định nhân cơ hội này tạo mâu thuẫn giữa hậu cung của Trẫm và thần tử mà Trẫm tin tưởng nhất, để các ngươi trai cò đánh nhau. Đệ ấy thà một sự nhịn là chín sự lành, giúp Khổng gia vùi lấp tất cả chứng cứ để Trẫm không cãi cọ với ngươi."

Khổng Hoàng hậu vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tức giận đến mức run lên lẩy bẩy, nghiến răng nghiến lợi, "Là ai đã hãm hại thiếp? Có phải Triệu Hiền phi không?"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Chu Hòa Sưởng, nàng ta sững sờ một lát, nước mắt rơi lã chã, "Hoàng thượng, hiện giờ thiếp mang thai, bọn họ liền nhân cơ hội này hãm hại thiếp..."

Chu Hòa Sưởng đè tay nàng ta xuống, "Hoàng hậu, nội quan vừa nãy là nội gián người khác xếp vào cung Khôn
Ninh... Khổng gia bị người khác hãm hại, chuyện này là thật. Nhưng mà những lời mà cha và anh ngươi chính miệng nói ra cũng là thật."

Khổng Hoàng hậu nghẹn ngào nói, "Cha và anh thiếp rượu vào lời ra, nói năng lung tung, làm sao có thể coi là thật."

Chu Hòa Sưởng bật cười, "Thế lời Hoàng hậu nói thì sao? Ngươi đâu có say."

Chân tay Khổng Hoàng hậu lạnh toát, trong lòng chợt cảm thấy tủi thân và phẫn uất vô cùng, "Hoàng thượng, ngài trách thiếp sao? Thiếp chỉ thương cho anh trai, oán giận mấy câu với người bên cạnh mà thôi, chưa từng thực sự làm hại Phó Vân."

"Trẫm biết." Chu Hòa Sưởng thở dài, rồi lại đổi giọng, "Nhưng ngươi là Hoàng hậu, ngươi chỉ cần có loại suy tính này, nói ra mấy lời, thể nào cũng sẽ có người chủ động đi làm thay ngươi. Hoàng hậu, mỗi lời nói, mỗi hành động của ngươi, không phải là chuyện của mình ngươi thôi đâu."

Khổng Hoàng hậu cắn môi.

Chu Hòa Sưởng nhìn nàng ta, biết nàng ta vẫn không cam lòng.

Khổng Hoàng hậu coi hắn là chồng mình chứ không phải Thiên tử. Nàng ta hâm mộ Trương Hoàng hậu trong sử
sách, người đã từng được độc sủng, hy vọng hắn cũng có thể giống như Hiếu Tông, tuy hai người là Đế Hậu nhưng có thể có một cuộc sống bình thường như dân chúng.

Cả cuộc đời, Hiếu Tông chưa từng nạp phi, chỉ có một mình Trương Hoàng hậu, hai vợ chồng họ sớm chiều có nhau, giống những đôi vợ chồng bình thường, vô cùng yêu thương nhau. Nhà mẹ đẻ của Trương Hoàng hậu một người đắc đạo gà chó lên trời, Trương Hoàng hậu yêu thương anh em, dung túng người trong tộc làm xằng làm bậy, cả đời Hiếu Tông chưa từng trừng trị người Trương gia.

Trong mắt Khổng Hoàng hậu, vợ chồng là tuy hai mà là một, bọn họ mới là những người gần gũi nhất trên đời của nhau, hắn hẳn phải đứng về phía Hoàng hậu.

Nhưng giờ Chu Hòa Suởng là Thiên tử, hơn nữa còn là một Thiên tử mong muốn đạt được thành tựu.

Hắn chấp nhận bao dung người Khổng gia nhưng liệu Hoàng hậu có thể vì hắn mà chấp nhận thay đổi hay không? Nếu đã là Đế Hậu thì phải gánh vác được trách nhiệm của Đế Hậu chứ không phải vừa muốn hưởng thụ những đặc quyền mà vị trí Đế Hậu mang lại, vừa oán giận rằng quá nhiều trói buộc, không thể muốn nói gì thì nói nấy như người bình thường

Những kẻ hãm hại Khổng gia chưa chắc đã thật sự muốn giết Vân ca nhi. Bọn chúng tạo mâu thuẫn từ cả hai phía
để tăng lợi thế, vừa châm ngòi thổi gió bên tai Khổng Hoàng hậu, khơi gợi sự căm ghét của Khổng Hoàng hậu với Vân ca nhi, vừa tiếp cận người Khổng gia ở ngoài cung, chẳng cần tốn nhiều công sức cũng có thể đẩy Trường Nhạc Hầu vào bẫy.

Dù bọn chúng có thành công hay không, Chu Hòa Sưởng cũng không thể đối xử với Khổng Hoàng hậu giống như trước kia nữa.

"Chuyện này ngươi không phải lo, Trẫm sẽ xử lý tốt."

Chu Hòa Sưởng đứng dậy, gió thổi từ hồ sen tới, quần áo bay phần phật. Gương mặt ngây thơ một thời càng lúc càng trở nên thâm thúy, từng động tác cử chỉ đều thể hiện cái uy của bậc quân vương.

"Hoàng hậu, hiện giờ ngươi có mang, cần dưỡng thai cho tốt. Về phần công việc trong cung, cứ giao cho nữ quan xử lý trước đã."

Hắn thở dài khe khẽ, xoay người rời đi. Hai mắt Khổng Hoàng hậu nhòe nhoẹt nước mắt, nhìn theo bóng dáng hắn, không nói nên lời.

...

Sau khi trở lại cung Càn Thanh, Chu Hòa Sưởng triệu kiến Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ, lệnh cho hắn cậy miệng tên nội quan của Chung Cổ Tư kia, điều tra rõ xem trong cung Khôn Ninh rốt cuộc còn bao nhiêu tai mắt của những người khác nữa. Nhân cơ hội này, hắn định quét sạch những kẻ không có quy củ trong chốn hậu cung.

Chỉ huy sứ thưa vâng.

Trời nóng, vừa đi ra ngoài một chuyến, quần áo Chu Hòa Sưởng đã ướt đẫm, đi phòng tắm tắm gội, thay một bộ áo bào cổ chéo bằng vải bông, nằm trên giường cạnh cửa sổ nghỉ ngơi.

Cát Tường quỳ gối bên cạnh quạt cho hắn.

Chu Hòa Sưởng nhắm mắt lại hỏi hắn: "Ngươi biết điều khiến Trẫm tức giận là gì không?"

Cát Tường cúi đầu, không dám hé răng.

Chu Hòa Sưởng tự hỏi tự đáp: "Bên ngoài không hề có lời đồn như vậy, vậy mà trong cung loan truyền những lời nói như thế này. Nàng ta là Hoàng hậu, việc đầu tiên cần làm hẳn là điều tra rõ ràng xem lời đồn phát ra từ đâu, trừng trị kẻ tung tin đồn, làm trong sạch không khí trong cung, khiến Trẫm không phải lo tới chuyện hậu cung. Nhưng nàng ta lại tin lời đồn, để mặc lời đồn lan truyền, còn bàn luận về đại thần trong triều trước mặt cung nhân."

Hắn thở dài.

"Trong mắt nàng ta, Trẫm là loại quân vương ép buộc triều thần lấy sắc thờ người hay sao?"

Nếu như hắn thực sự có cái loại tâm tư đó với Vân ca nhi, nhất định sẽ không đẩy đệ ấy tới đầu sóng ngọn gió. Sự tin tưởng cộng thêm ham muốn của quân vương sẽ khiến cho cả đời Vân ca nhi cũng không thoát khỏi cảnh bị bêu danh là xu nịnh, thậm chí sử sách đời sau cũng sẽ không bỏ qua cho đệ ấy, cho dù đời này đệ ấy lập được bao nhiêu công lao, cũng vẫn sẽ bị người đời sau nhạo báng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp