Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 157-4: (tám) (4)


1 năm

trướctiếp

Hơn nữa, nếu như Chu Hòa Sưởng hắn thực sự thích đàn ông thì còn cần phải che che giấu giấu sao?

Thích thì cứ thoải mái mà thích.

Bên cạnh hắn chẳng có một nam sủng nào, tại sao Hoàng hậu lại cứ khăng khăng tin rằng hắn có tư tình với Vân ca nhi cơ chứ?

Cậy sủng mà kiêu thực ra cũng đáng yêu đấy, nhưng cái kiêu này của Hoàng hậu lệch hướng rồi!

Chu Hòa Sưởng lắc đầu, mở bừng mắt, "Cây cao đón gió, Vân ca nhi quá nổi bật, đệ ấy đi Kinh Tương, không biết bao giờ mới quay về, nhất định sẽ có người nhân dịp đệ ấy không ở đây để ly gián quan hệ giữa hai người chúng ta."

Hắn vẫn luôn ghi nhớ câu chuyện ba người thành hổ [2].

[2] Lời đồn thất thiệt lặp lại nhiều lần sẽ có thể che giấu chân tướng, khiến người ta tin tưởng là sự thật. Điển cố ở cuối chương.

Hắn cũng có lúc không tỉnh táo, nhỡ đâu bị người khác lừa, trong cơn giận dữ lại hại Vân ca nhi thật thì phải làm sao bây giờ?

Tuy rằng trước kia hắn đã cho đệ ấy thánh chỉ miễn tử, nhưng nói cho cùng cũng chẳng ăn thua gì.

Vân ca nhi là người chính trực, một lòng nguyện trung thành với hắn. Vì hắn, đệ ấy còn không thèm giữ thể diện cho Hoàng hậu, hắn không thể phụ lòng Vân ca nhi.

Chu Hòa Sưởng lẩm bẩm, "Trẫm có thể che chở cho Vân ca nhi nhất thời nhưng không che chở được cả đời, cần phải mau mau tính toán."

Cát Tường im thin thít, nhìn chằm chằm xuống đất.

Hắn bỗng nhiên hơi hiểu ra vì sao Phó đại nhân lại đắc tội với Khổng Hoàng hậu.

Trước kia hắn nghĩ mãi không ra, bằng bản lĩnh của Phó đại nhân, lúc trước hoàn toàn có thể nghĩ ra cách khác để xử lý vụ Trường Nhạc Hầu đánh chửi Tề thiếu khanh, cứ coi như lúc đó không được đi, lúc xong việc chỉ cần ngài ấy muốn làm thì chắc chắn đã có thể biến thù thành bạn với Khổng gia từ lâu rồi. Nhưng dường như Phó đại nhân lại đột nhiên trở nên quá thẳng thắn tới mức cứng nhắc.

Tuy rằng nhờ việc này, Phó đại nhân đã trở thành thanh thiên lão gia thanh danh vang dội trong lòng dân chúng nhưng nếu như sau này Khổng gia đắc thế, Phó đại nhân sẽ gặp nguy hiểm đó!
Mấy vị đại thần nhìn xa trông rộng kia đều đang thầm châm biếm Phó đại nhân rằng ngài ấy cũng có lúc xúc động làm hỏng việc.

Cát Tường cũng từng lo lắng thay cho Phó đại nhân, hiện giờ mới hiểu ra được một chút.

Phó đại nhân mưu tính sâu xa lắm! Ngài ấy lấy lui làm tiến, chẳng nói gì cả, khiến Hoàng thượng cho rằng ngài ấy bị thiệt thòi vô cùng, lại còn nghĩ cho tương lai của ngài ấy, muốn để lại đường lui cho ngài ấy.

Bằng sức ảnh hưởng hiện giờ của Phó đại nhân đối với Hoàng thượng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày giống với
Thẩm các lão trước kia, công cao chấn chủ, thậm chí ngài ấy có thể liên hợp với các đại thần khác để áp đặt Hoàng thượng.

Dù Hoàng thượng có tin tưởng ngài ấy đến đâu đi chăng nữa, vẫn sẽ có ngày nghi ngờ, xa lánh ngài ấy.

Phó đại nhân dứt khoát trở mặt với hậu cung, hoàn toàn cắt đứt liên hệ với hậu cung, chỉ trung thành với Hoàng thượng, chẳng thèm hợp tác với ai.

Chuyện này tương đương với việc phô bày nhược điểm của mình ra trước mặt người khác.

Cứ như thế, một mặt, Hoàng thượng sẽ không cảnh giác với ngài ấy, mặt khác, Hoàng thượng sẽ còn thương xót ngài ấy, chủ động lo lắng cho ngài ấy.

Ngoài ra, nếu trong tương lai xảy ra chuyện tranh giành vị trí kế thừa ngôi báu, Phó đại nhân sẽ không bị kéo vào,
chỉ cần lo thân mình là được.

Sau này Thái tử lớn lên mà dám nói gì không tốt về Phó đại nhân, Hoàng thượng sẽ là người đầu tiên nhảy dựng
lên mắng con trai: Ngươi định làm gì trung thần của cha ngươi?! Đến thiên hạ cha ngươi còn để lại cho ngươi, tại sao ngươi cứ nhất định phải nhằm vào công thần của cha ngươi thế?

Về chuyện sau này nếu Hoàng thượng không còn nữa, Phó đại nhân phải làm sao thì đều là chuyện tương lai, trước hết cứ sống mấy chục năm uy phong vẻ vang cái đã, chuyện đâu rồi sẽ có đó. Nếu cứ đi một bước đã phải tính chuyện cả con đường sau này phải đi thế nào thì mệt sao kể hết cơ chứ?

Ai mà biết liệu giữa đường có chuyện gì bất ngờ xảy ra hay không?

Vậy nên chuyện Phó đại nhân trở mặt với hậu cung, trong ba mươi năm tới, lợi nhiều hơn hại.

Cát Tường suy nghĩ hồi lâu, quyết định phải học tập Phó đại nhân nhiều hơn. Là người hầu bên cạnh Hoàng thượng, hắn cũng không nên để mình bị cuốn vào phân tranh chốn hậu cung, cứ để mấy vị nương nương đó đấu với nhau đi thôi, hắn chỉ cần hầu hạ Vạn tuế gia cho tốt là đủ rồi.

...

Lúc Phó Vân Anh và mấy người Phó Vân Chương, Tô Đồng sắp đến khu vực Kinh Tương, nàng nhận được mật báo từ kinh sư.

Chu Hòa Sưởng lấy lý do là Hoàng hậu cần an tâm dưỡng thai, để nữ quan cung đình tiếp quản công việc ở hậu cung. Sau này, đàn ông Khổng gia không có lệnh của hắn, không được phép vào cung. Mỗi tháng Khổng thái thái có thể vào cung thăm Hoàng hậu một lần nhưng không được ngủ lại.

Mấy vị phi tần trong cung đều bị hạ vị phân, chuyển sang cung khác ở.

Hắn điều tra ra được trong cung có hơn ba trăm cung nhân từng bí mật tuồn thông tin ra ngoài, đuổi tất cả ra khỏi Tử Cấm Thành, cả đời không được quay lại. Đám du côn lưu manh và phụ tá vô tích sự từng ỷ vào việc có quen biết với Khổng gia để làm xằng làm bậy khắp nơi trên phố phường cũng bị đuổi ra khỏi kinh.

Chỉ trong một thời gian ngắn, trước cửa Khổng gia vắng tanh, không còn ngựa xe tấp nập như trước.

Trên triều đình, hắn bắt bảy quan viên vì tội âm mưu nói xấu đại thần, tước công danh, đuổi về quê cũ.

Vì những chuyện này, không khí trong kinh đột nhiên lắng xuống.

Trong thư mật báo, Dương tỷ phu nói cả triều đình đều sửng sốt, các đại thần đều bị Chu Hòa Sưởng dọa cho sợ cứng người.

Phó Vân Anh đọc thư mật xong liền đốt luôn.

Hôm cung yến, lúc nội quan của Chung Cổ Tư chặn nàng lại, nàng nhìn thấy góc áo của Chu Hòa Sưởng thấp thoáng ở cửa sổ ngắm hoa đã biết hắn đang đứng đằng sau cửa sổ.

Trước kia hắn từng cố tình đi sau nàng, sau đó đột nhiên nhảy ra dọa nàng.

Chu Hòa Sưởng thương hương tiếc ngọc, rất khoan dung với nữ giới, vậy mà lần này lại tàn nhẫn xử lý hết tất cả phi tần trong hậu cung khiến các vị đại thần đều kinh ngạc.

Trong lòng Phó Vân Anh không có nhiều cảm xúc. Chuyện này nằm trong dự kiến của nàng.

Phó chỉ huy sứ của Binh Mã Tư là người của nàng. Nàng thiêu hủy toàn bộ chứng cứ nhưng lại bảo phó chỉ huy sứ tới thỉnh tội với Chu Hòa Sưởng,

Lần đó vì nàng, nhị ca lo lắng hãi hùng, còn bị thương nhẹ, nàng không thể bỏ qua cho bọn chúng như thế được.

...

Gần như cùng lúc lá thư mật của Dương tỷ phu được đưa tới Kinh Tương, một bức thư tay của Chu Hòa Sưởng cũng được đưa ra khỏi kinh sư.

Đích thân Cẩm Y Vệ phụ trách việc này, ra roi thúc ngựa, đi thẳng xuống phía nam.

Tới nơi cần đến, hắn nhảy xuống ngựa, bước nhanh tới cổng một tòa nhà.

Thân binh trước cổng viện xác nhận thân phận của hắn xong, cho hắn đi vào.

Tòa nhà gạch xanh ngói đen, nhìn từ bên ngoài trông rất bình thường, bên trong lại hoàn toàn khác biệt. Núi giả, thác nước, hành lang, vườn hoa, tuy diện tích không lớn nhưng chẳng thiếu cái gì. Trong sân có dựng một giàn hoa tường vi, lá xanh bò kín cả giàn, những đóa hoa nhàn nhạt điểm xuyết trên đó, hoa đã héo rũ, bị nắng thiêu đốt cả ngày, gần như đã bị nướng thành hoa khô.

Dưới gian tường vi, một người đàn ông mặc áo bào cổ chéo bằng lụa thêu mây đang ngồi đường hoàng oai vệ trên ghế, cúi đầu lau thanh đao trong tay. Ngũ quan sắc nét, xương quai hàm cứng cỏi. Một cậu bé khỏe mạnh kháu khỉnh, đôi mắt lóng lánh tròn xoe như quả nho
đang ôm chân chàng, bám chặt vào người chàng, đôi mắt tròn xoe nhìn thanh đao trong tay chàng, nước dãi chảy ròng ròng.

Thân binh đứng chờ xung quanh âm thầm lo lắng toát cả mồ hôi, tiểu thiếu gia còn nhỏ vậy mà Nhị gia lại lau đao
trước mặt tiểu tiếu gia, không sợ làm tiểu thiếu gia sợ hay sao!

Cẩm Y Vệ đi vào, dâng bức thư bổ nhiệm do Hoàng thượng tự tay viết lên.

Hoắc Minh Cẩm tra đao vào vỏ, nhận lấy bức thư bổ nhiệm, đọc mấy lần, khóe miệng cong lên.

Editor: Điển tích ba người thành hổ:

Vào thời Chiến Quốc, để kết tình giao hảo với nước láng giềng là Triệu quốc, vua nước Ngụy đã quyết định đưa thái tử sang đô thành Hàm Đan làm con tin, đồng thời phái trọng thần tên là Bàng Thông đi cùng.

Bàng Thông là người nước Ngụy, là đại thần được Ngụy Vương vô cùng trọng dụng. Vì lo sợ rằng sau khi rời khỏi cố quốc sẽ có lời gièm pha đến tai Ngụy Vương, nên trước khi đi Bàng Thông đã hỏi Ngụy Vương: “Tâu đại vương, nếu có người nói với đại vương rằng ở chợ xuất hiện hổ ăn thịt người, thì đại vương có tin không?”

Ngụy Vương ngay lập tức trả lời: “Ta đương nhiên là không tin rồi, chợ đông đúc sao có hổ được?”

Bàng Thông hỏi tiếp: “Nếu lại có người nói với đại vương rằng ở chợ xuất hiện hổ, ngài có tin không?”

Nguỵ Vương chần chừ một lúc rồi nói: “Đối với chuyện đó, ta nửa tin nửa ngờ.”

“Nếu có người thứ ba đến nói rằng ở chợ xuất hiện hổ, thì ngài còn tin không?” Bàng Thông lại hỏi tiếp.

Lần này Ngụy Vương gật gật đầu, bảo rằng: “Mọi người đều nói như vậy, đương nhiên là ta tin rồi.”

Bàng Thông bèn nói:

“Chợ không hề có hổ, đó là điều rõ ràng. Nhưng liên tiếp có ba người khẳng định rằng ở chợ có hổ, thì đại vương liền cho là có hổ. Nay, thần đưa thái tử sang Hàm Đan của nước Triệu, nơi đó cách thành Đại Lương của ta còn xa hơn nhiều so với cung điện cách chợ. Những nghị luận sau lưng thần, lời nói xấu về thần e rằng sẽ không chỉ có ba người. Vậy nên đối với những lời nghị luận về thần, mong đại vương thẩm tra kỹ càng, nắm rõ sự thật, đừng để bị lời đồn dẫn dụ, che lấp chân tướng.”

Ngụy Vương đồng ý với lời đề nghị của Bàng Thông và nói rằng: “Quả nhân tự biết điều đó, khanh cứ yên tâm đi!”

Tuy vậy, không lâu sau khi Bàng Thông đến Hàm Đan thì đã có người nói xấu ông trước mặt Ngụy Vương. Ban đầu ông không tin, về sau số người nói xấu Bàng Thông ngày một nhiều lên, rốt cuộc Nguỵ Vương cũng tin. Đợi đến khi Bàng Thông cùng thái tử từ Hàm Đan quay về, Nguỵ Vương thật sự đã xa lánh và không triệu kiến ông nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp