Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158: (chín) (1)


1 năm

trướctiếp

Thương Sơn mênh mông, mây mù dày đặc.

Giữa hè, trời nắng chói chang, trên núi có cây rậm rạp, cỏ dại mọc tràn lan, trời xanh trong vắt, gió núi thổi qua hết đợt này đến đợt khác, những tầng lá từ xanh đậm đến xanh nhạt lay động như những đợt sóng

Trên núi, trời ẩm oi bức, giữa hè nóng bức mà phải đi liên tục mấy ngày đường, mọi người vừa nóng vừa mệt, không thể chịu đựng nổi nữa. Nghe thấy tiếng hô của người dẫn đầu đoàn là Kiều Gia, họ vội ghìm ngựa dừng lại.

Đám tùy tùng đi múc nước. Mấy người Phó Vân Anh, Phó Vân Chương, Tô Đồng xuống ngựa, đi tới một gốc cây hòe lớn, ngồi nghỉ dưới tán cây rộng. Gốc hòe to phải mấy người ôm mới hết, cành lá tốt tươi, tỏa bóng mát lạnh.

Phó Vân Anh ngồi trên thảm rải dưới đất, dựa lưng vào thân cây, quần áo bên trong đã mướt mồ hôi, nóng tới mức đau đầu chóng mặt, gương mặt tuấn tú đỏ bừng như sắp chảy máu ra tới nơi.

"Uống nước đi, ta lấy ở trạm dịch, nước suối sạch đấy."

Phó Vân Chương bảo tùy tùng dắt ngựa của mình đi, tới trước mặt nàng, tháo túi nước bên hông xuống đưa cho nàng.

Nàng nhận túi nước, nước suối mát lạnh trôi xuống cổ họng khiến cả người cũng cảm thấy khoan khoái, mát mẻ hơn.

"Nhị ca, huynh thì sao?" Nàng đưa lại túi nước cho y.

Phó Vân Chương lắc đầu, "Ta uống rồi."

Phó Vân Anh không tin, nhét túi nước vào tay y, nói: "Thế cứ cầm đi đã, chờ lát nữa huynh lại uống thêm một chút."

Phó Vân Chương mỉm cười, cầm túi nước về, khom người ngồi xuống cạnh nàng, vỗ lên vai mình, "Dựa vào ta ngủ một lát đi."

Phó Vân Anh lắc đầu.

Y nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, khe khẽ nói: "Đừng lo, ta trông cho muội."

Không biết là vì nóng hay là vì mệt, mí mắt Phó Vân Anh đã nặng trĩu, gần như không mở ra được nữa nhưng vẫn khăng khăng không chịu ngủ, triệu tập mấy người Tô Đồng tới đây bàn bạc chính sự.

Tô Đồng nói: "Đã vào đến địa giới Kinh Tương rồi. Dọc đường tới đây, chúng ta nhìn thấy đồng ruộng xanh lúa, đất trên núi cũng được khai khẩn để trồng rau, còn có những thôn làng mới được dựng lên, điều này có nghĩa là lưu dân cũng mong muốn có cuộc sống yên bình."

Lưu dân khác với giặc cỏ.

Giặc cỏ cần phải trấn áp nhưng lưu dân đa phần là những người nông dân cùng đường do bị người quyền quý cướp mất ruộng đất, hoặc bị quan phủ địa phương áp bức bằng đủ thứ sưu cao thuế nặng, bọn họ chạy trốn tới vùng rừng núi ở Kinh Tương này, chỉ mong muốn được tiếp tục sống mà thôi. Họ không muốn chống lại triều đình.

Với trường hợp này, cần phải nghĩ cách thuyết phục họ đầu hàng chứ không phải trấn áp bằng vũ lực.

Từ khi vào vùng rừng núi này, Phó Vân Anh và mọi người đã có thể nhìn thấy dấu vết của việc canh tác ở khắp mọi nơi. Những lưu dân đó sinh sống ở đây, một
nắng hai sương chăm chỉ làm lụng, nào có khác gì những người dân bình thường. Đương nhiên, trong số lưu dân cũng có những kẻ không ra gì nhưng đó thường chỉ là một bộ phận nhỏ, đại đa số họ đã sống ở Kinh Tương nhiều năm, thậm chỉ còn tạo thành thị trấn.

Chỉ cần trấn an được bộ phận lớn lưu dân này, bọn họ nhất định sẽ không đi theo Miêu Bát Cân làm loạn.

Người từ trước đến nay vẫn không thích Phó Vân Anh là Lại Bộ chủ sự Trương Gia Trinh cầm trong tay một cành cây, vạch tới vạch lui trên mặt đất, nói: "Chỗ này cách sông Hán Thủy không xa lắm, Hán Thủy có nhiều bãi cạn và hẻm núi hiểm trở. Nhánh sông này chảy qua Thiểm Tây, Hồ Quảng rồi chảy tới phủ Võ Xương, nhập vào Trường Giang, thuận lợi cho việc vận chuyển bằng
thuyền. Dân chúng gọi đoạn sông này là Tương Giang. Tào tổng đốc có thể dùng tàu thuyền để vận chuyển binh
lính."

Từ khi vào vùng rừng núi này, bọn họ thấy trong núi không có dân cư, trống trải hoang tàn.

Thôn làng đều đã bị thiêu rụi nhưng bọn họ lại không thấy bóng dáng đám binh lính của Tào tổng đốc và những lưu dân bị ông ta xua đuổi đâu cả.

Nhiều người như vậy chẳng thể nào biến mất vào trong hư không được. Bởi vậy, họ đoán rằng Tào tổng đốc dùng đường thủy.

Kiều Gia nói: "Chúng ta đã phái người đi lên phía trước dò đường, không lâu nữa sẽ tìm được chỗ đóng quân của Tào tổng đốc."

Phó Vân Anh gật đầu, thấy mọi người đều biểu hiện sự mệt mỏi trên khuôn mặt, nàng nói: "Không nên đi đường
vào buổi trưa, mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ trước đi đã."

Suốt dọc đường, mọi người đã quen với cảnh màn trời chiếu đất, không để ý nhiều, tự tản đi tìm chỗ râm mát, trải chiếu ra, vừa đặt lưng xuống đã ngủ.

Phó Vân Chương và Phó Vân Anh tiếp tục khe khẽ bàn luận xem tiếp theo phải sắp xếp chỗ ở cho lưu dân thế nào. Nói được một lúc, y cảm thấy vai mình trĩu xuống.

Cúi đầu nhìn sang, Phó Vân Anh đã dựa vào bờ vai y, mí mắt chớp chớp, dường như vẫn còn đang cố gắng chống đỡ, không muốn để mình ngủ thiếp đi nhưng đầu óc đã không còn tỉnh táo nữa. Đôi mắt đầy tơ máu vẫn chưa khép lại hoàn toàn đã ngủ mất rồi.

Phó Vân Chương bật cười khe khẽ, tay trái cầm quạt xếp quạt cho nàng. Tô Đồng đi tới báo cáo công việc, thấy
Phó Vân Anh đã khép mắt ngủ yên bình, vội vàng ngậm miệng lại.

Hắn biết Anh tỷ nhi là nữ giới, bởi vậy suốt dọc đường đi vẫn luôn lo lắng cho nàng. Nàng là nữ giới mảnh mai mà lại phải giống như mấy người đàn ông bọn họ, cưỡi ngựa lên đường, bốn ba cả ngày lẫn đêm nhưng không kêu than tiếng nào. Tùy tùng của nàng lo rằng thân thể của nàng không chịu nổi, định sửa đổi hành trình mấy lần, nàng không đồng ý. Thấy nàng đã ngủ, hắn yên lặng tránh đi.

Kiều Gia cưỡi ngựa đi ra ngoài tuần tra một vòng, lúc về hái được khá nhiều quả dại đỏ rực, mang tới cho Phó Vân Anh. Thấy nàng gối đầu lên vai Phó Vân Chương mà ngủ, hắn cau mày.

Trước đây vẫn biết Phó Vân Anh phải đối mặt với rất nhiều rủi ro nhưng lần này ra ngoài, hắn mới thực sự cảm nhận rõ ràng được sự bất tiện của nàng. Nếu như không có hắn ở bên cạnh, có khi đến ngủ nàng cũng không dám ngủ, phải cố chịu đựng tới nửa đêm mới có thể thả lỏng để ngủ được một giấc.

Kiều Gia thả nhẹ bước chân, đưa quả dại đã được rửa sạch cho Phó Vân Chương.

"Đại nhân thích ăn cái này." Hắn thì thầm.

Đây là loại quả chua chua ngọt ngọt thường thấy ở những vùng rừng núi phía nam, có tác dụng giải khát. Lúc Phó
Vân Anh còn đi học ở thư viện, nàng thường bảo Vương Đại Lang lên núi hái quả dại, từ khi lên phía bắc, lâu lắm
nàng không được ăn loại quả này nữa.

Phó Vân Chương cảm ơn hắn, đặt quả dại sang một bên, tiếp tục quạt.

Phó Vân Anh rất cảnh giác, chỉ ngủ một khắc đã dụi mắt tỉnh lại.

Thấy nàng tỉnh, Phó Vân Chương đưa túi nước cho nàng để nàng dùng nước rửa mặt rồi nhét quạt vào tay nàng.

"Nào, ca ca mỏi hết cả tay rồi, giờ đến phiên muội quạt cho ca ca. Không được lười biếng đâu đấy."

Phó Vân Anh bật cười.

Quả nhiên, Phó Vân Chương nằm dựa vào thân cây, nhắm mắt lại ngủ mất. Phó Vân Anh vừa ăn quả dại vừa phe phẩy quạt cho y, cảm thấy cảnh này hơi giống với khi còn nhỏ, Phó Vân Chương nằm trên lan can dưới hành lang hóng mát, dỗ dành nàng, bảo nàng quạt cho y. Nàng chép sách xong, kê một chiếc ghế đẩu ngồi trước lan can, ngoan ngoãn chăm chỉ quạt cho y. Chỉ quạt một lát, Phó Vân Chương đã thưởng cho nàng một thỏi bạc.

Khi đó nàng nghĩ nhị ca đúng là giàu thật, chi tiêu thật hào phóng. Sau này nàng mới biết y nghe mấy người Liên Xác nói Đại Ngô thị thường xuyên quở trách nàng trên bàn cơm, sợ nàng ở nhà phải chịu thiệt thòi, cố ý dùng cách này để cho nàng bạc làm tiền tiêu vặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp