Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158-2: (chín) (2)


1 năm

trướctiếp

Một tháng, một nhà ba người chỉ mới tiêu hết tầm một lượng bạc, mỗi lần y tiện tay đưa bạc cho nàng lại cho hẳn một thỏi bạc năm lượng, không sợ chiều hư nàng hay sao.

Nàng mỉm cười, ăn một quả dại, tiếp tục quạt cho y.

...

Nửa canh giờ sau, mọi người thu dọn hành lý, tiếp tục đi sâu vào vùng rừng núi mênh mông.

Trên núi không có những con đường lớn bằng phẳng, đường xá gập ghềnh khó đi, cưỡi ngựa hơn một canh giờ, mấy hộ vệ được phái ra vội vàng chạy về báo cáo, "Đại nhân, có rất nhiều thi thể dạt vào bờ sông phía trước."

Mọi người cau mày.

Đi theo hộ vệ tới thung lũng sông mà bọn họ nhắc đến, mọi người nhìn thấy rất nhiều xác chết dạt vào bãi đá bên bờ sông, ngoài ra còn có nhiều xác chết đã trương lên, trôi lềnh phềnh. Nhìn quần áo, đây đều là dân chúng bình thường. Trời nóng, mùi hôi thối theo gió núi thổi tới, Trương Gia Trinh không nhịn được, lùi ngựa về sau mấy bước, ọe một tiếng nôn ra.

Phó Vân Anh thở dài, nói: "Lần ngược dòng nước đi lên trên đi."

Bọn họ xuyên qua rừng rậm, cỏ cây rậm rạp sâu thẳm, cây cao che kín bầu trời, nóng tới mức ngột ngạt, khó thở, những phiến lá lớn vẫn còn ướt đẫm sương. Chỉ chốc lát sau, áo ngoài trên người đã bị sương ngấm vào ướt rượt. Giờ thì áo ướt từ trong ra ngoài.

Đến đoạn cuối, mọi người chỉ có thể xuống ngựa đi bộ. Đi bộ hơn nửa canh giờ, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào vọng lại từ cách đó không xa, thi thoảng lại có tiếng gào thét thê lương và tiếng khóc thảm thiết.

Phó Vân Anh rùng mình, đẩy bụi cỏ ra, đi nhanh hơn. Bọn họ vừa đi tới một bờ sông đã nhìn thấy ngay ở hẻm núi phía trước, một đám binh lính mặc áo giáp, tay cầm đao dài đang xua một đám toàn người già, phụ nữ và trẻ em tay không tấc sắt tới ra lòng sông.

Nhánh sông nơi hẻm núi chảy siết, sâu không thấy đáy. Dân chúng áo rách quần mạnh dìu nhau đi, không dám
xuống sông. Binh lính vung đao chém xuống, dân chúng sợ tới mức thét lên, lui về phía sau là chết, đi về phía trước cũng là chết, những người phụ nữ tuyệt vọng ôm chặt lấy con gào khóc. Những người già cả dường như đã buông xuôi, còng lưng đi về chỗ sâu trong lòng sông, nhanh chóng bị dòng nước xiết cuốn đi, ào ào mấy tiếng đã chìm vào đáy nước không thấy đâu nữa. Có thể nhìn thấy dân chúng giữa lòng sông tuyệt vọng tới chừng nào.

Mặt mọi người biến sắc, đồng loạt lên ngựa, khẽ hô lên một tiếng, chạy về phía đó.

Tiếng vó ngựa rầm rập như sấm, đám quân lính quay đầu nhìn lại, thấy đoàn người lao từ trong rừng rậm ra, rô cùng cảnh giác, giơ đao bước tới ngăn họ lại: "Các người là ai?"

Kiều Gia nói: "Giám quân ở đây! Các ngươi là bộ hạ của ai?"

Đám lính đưa mắt nhìn nhau, bách hộ cầm đầu tiến lên vài bước, ôm quyền với Phó Vân Anh đang được mọi người vây quanh, nói: "Hóa ra giám quân tới rồi."

Thái độ của hắn rất qua quýt nhưng Phó Vân Anh cũng không thèm để ý, chỉ tay về phía những người già, phụ nữ và trẻ em đang quỳ xuống cầu xin binh lính thương tình nhưng vẫn bị xua đuổi về phía lòng sông một cách lạnh lùng: "Các ngươi đang làm cái gì thế?"

Bách hộ nói: "Giám quân đại nhân, chúng tiểu nhân phụng mệnh tổng đốc đại nhân tới đây truy sát giặc cỏ."

Trương Gia Trinh nóng tính, gầm lên: "Các ngươi đang tàn sát người vô tội thì có! Bọn họ sao có thể là giặc cỏ?!"

Bách hộ nói thẳng thừng: "Đại nhân, các ngài từ kinh sư mới tới nên không biết tình hình dân cư ở vùng Kinh Tương này. Ở đây già trẻ trai gái ai cũng là giặc cỏ, quan phủ lệnh cho bọn họ rời núi, bọn họ ngoan cố không chịu xuống, rõ ràng là định làm nội ứng cho giặc cỏ! Muốn dẹp loạn một cách triệt để thì phải nhổ cỏ tận gốc!"

Mọi người như ngạt thở.

Ấy vậy mà đám binh lính đó có thể xua những người già, phụ nữ và trẻ em không có năng lực phản kháng ra lòng
sống cho chết đuối. Chỉ riêng hành vi này cũng đủ để khiến người ta giận sôi máu!

Ngay cả lúc hai nước giao chiến với nhau, có bắt được tù binh đi chăng nữa thì cũng sẽ không giết chết bọn họ, và 
cũng chắc chắn không dùng tới phương thức tàn nhẫn như vậy để đối xử với tù binh! Huống hồ những người già, phụ nữ và trẻ em đang run bần bật trước mặt bọn họ chỉ là những người dân cùng đường, còn là người một nước!

Phó Vân Anh bật cười lạnh lẽo, thúc ngựa tiến về phía trước, đi tới bờ sông. Binh lính nắm chặt đao trong tay, vây quanh nàng, không cho nàng lại gần thêm.

Mặt nàng sa sầm, nàng nhìn quanh một lượt rồi nói: "Cứ coi như những người này là nội ứng của giặc cỏ đi thì cũng nên thẩm vấn kỹ càng rồi mới xử trí chứ không phải bị các ngươi ép vào chỗ chết!"

Đám lính nhìn nhau, tiến thoái lưỡng nan.

Phó Vân Anh căm tức nhìn bách hộ, nhấn mạnh từng câu từng chữ: "Bản quan phụng mệnh Thiên tử tới đây thuyết phục lưu dân đầu hàng, dân chúng lưu vong tại đây đều là con dân của triều ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được lạm sát, ai vi phạm xử trí theo quân pháp, ngươi còn chờ gì nữa mà không lui lại!"

Kiều Gia tiến lại phía sau nàng, giơ chiếc hộp quý lên.

Phó Vân Anh nhận hộp, lấy ngự kiếm ra, giục ngựa phi tới thẳng lòng sông, vó ngựa đạp tới đâu, nước bắn cao tới đó. Mặt nàng lạnh lùng nghiêm túc, đứng dưới lòng sông, quần áo bay phần phật, tay giương cao ngự kiếm. Mặt trời chiếu vào ngự kiếm, hắt ra ánh sáng chói lòa.

"Thượng Phương Bảo Kiếm ở đây, có thể chém gian nịnh trong thiên hạ, ai dám không theo?!"

Nhìn thấy Thượng Phương Bảo Kiếm, bách hộ sững sờ một lúc.

Trên bờ, Phó Vân Chương là người đầu tiên xuống ngựa khom lưng quỳ xuống. Mấy người Tô Đồng cũng đồng loạt xuống ngựa lễ bái.

Bách hộ hoảng sợ, vội vàng quỳ theo. Binh lính thấy trưởng quan cũng quỳ, đương nhiên không dám ngăn cản Phó Vân Anh nữa, đồng loạt thu vũ khí, quỳ xuống.

Phó Vân Anh giục ngựa chạy thẳng về hướng lòng sông, nước càng lúc càng sâu, con ngựa gặp dòng nước xiết thì vô cùng sợ hãi, dừng lại trong nước, không dám động đậy. Nàng xoay người xuống ngựa, lội qua dòng nước đi về phía trước, giữ chặt những người phụ nữ đang ngây ra như phỗng, "Hoàng thượng sẽ không giết các ngươi, về đi!"

Mấy người già và phụ nữ ngây ra đó hồi lâu, nhìn nàng ngơ ngác.

Gió núi gào thét, nước chảy ào ào, người chết đuối bị cuốn phăng xuống hạ lưu, trên bờ bên kia cũng có binh lính canh giữ, không cho phép những người này đào tẩu. Bọn họ biết rõ càng đi về phía trước, cái chết lại càng cận kề nhưng lại không thể phản kháng, chỉ có thể đỡ cha mẹ già, ôm con nhỏ, đi từng bước từng bước một vào chỗ chết dưới sự đe dọa của những thanh đao đồ tể.

Mấy ngày này, vô số người không có năng lực trốn chạy đã chết trong lòng sông như vậy. Bọn họ không phản kháng quan phủ, không tham dự khởi nghĩa, chỉ trốn lên
núi, chăm chỉ trồng trọt, cuối cùng lại bị quan phủ lừa ra ngoài ép đi vào chỗ chết, đúng là chết cũng không nhắm mắt! Giữa thời loạn lạc, mạng người như cỏ rác, nhưng giờ nào phải thời loạn cơ chứ!

Xung quanh im phăng phắc, chỉ có tiếng dòng nước xiết quét qua ào ào như nhắc nhở mọi người những thảm kịch vừa rồi ở đây không phải ảo giác của bọn họ. Cuối cùng cũng có người có phản ứng. Giám quân đại nhân tới cứu bọn họ, những tên lính kia không dám cầm đao đuổi bọn họ ra chỗ chết nữa, bọn họ vẫn có thể sống sót!

Một người phụ nữ ôm chặt con mình vào ngực, ngã ngồi xuống dòng nước, khóc òa lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp