Lão Đại Là Nữ Lang

Chương 158-3: (chín) (3)


1 năm

trướctiếp

Tiếng khóc thê lương này vừa vang lên, những người khác cũng bừng tỉnh từ trong cơn khiếp sợ đến cứng người, như vừa được sống lại, cũng khóc òa.

Phó Vân Anh đứng trong dòng nước, nước đã ngập đến eo, quần áo ướt đẫm bị mấy người già tóc trắng xóa nắm chặt. Mấy người già cả run lẩy bẩy, những ngón tay níu lấy quần áo nàng co rút lại, ngước mắt lên nhìn nàng, trong mắt lấp lánh ánh sáng của sự cuồng nhiệt.

Nàng đứng trong dòng nước, đưa mắt nhìn quanh một lượt, nói: "Không phải sợ, theo bản quan về thôi."

Tất cả già trẻ trai gái xung quanh e dè sợ hãi, run rẩy, nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, không dám động đậy.

Nàng nhấc chân đi về phía bờ sông. Những người đó vội vàng theo kịp bước chân nàng, cắm cúi theo đuôi nàng, ánh mắt khóa chặt trên người nàng, sợ chỉ cần chớp mắt một cái thôi, vị cứu tinh sẽ biến mất không thấy tăm hơi.

Càng lúc càng có nhiều người lội nước đi tới, chạy theo Phó Vân Anh.

Tiếng khua nước vang lên vội vã.

Gió núi xua tan mây mù, ánh nắng rọi từ trên không xuống, chiếu lên người Phó Vân Anh, mặt nàng bình tĩnh, quần áo trên người ướt đẫm, đôi mắt trong trẻo, mím môi nhìn xung quanh, sự uy nghiêm toát ra từ nàng khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Bách hộ vốn đang định ngăn cản nhưng lại bị khí thế lạnh buốt như người trời của nàng làm cho hoảng sợ, đến nhúc nhích còn không thể nhúc nhích nổi, nói gì tới chuyện nhảy lên cản nàng cứu người.

Trên bờ, Phó Vân Chương và những người khác đã đứng dậy, dặn dò tùy tùng tìm chỗ râm mát nhóm lửa nấu nước. Tuy là mùa hè nóng bức, nước sông cũng bị đun nóng nhưng lớp nước bên dưới vẫn lạnh lẽo, người già, phụ nữ và trẻ em ngâm mình trong nước hồi lâu, quần áo ướt sũng, cũng cần phải nấu ít nước gừng cho bọn họ uống.

Phó Vân Anh lên bờ, gọi bách hộ tới, "Các ngươi xuống hạ du xem có ai còn sống không, nhặt thi thể, an táng tử tế."

Nói rồi nàng gọi Trương Gia Trinh lại, bảo hắn đi giám sát bách hộ. Trương Gia Trinh là người nóng tính hay cáu gắt nhưng cũng ngay thẳng. Để hắn giám sát bách hộ, bách hộ không dám làm qua loa cho xong chuyện.

Bách hộ không cam tâm tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý, dẫn quan binh rời đi.

...

Sâu trong rừng rậm, cỏ mọc cao tươi tốt, mấy trăm cây cung đã kéo căng đang chĩa về phía bờ sông, chỉ chờ được bung ra.

Trong rừng vừa nóng vừa ẩm, bọn họ đã mai phục ở đây lâu lắm rồi. Chính mắt nhìn thấy bọn lính ép người già,
phụ nữ và trẻ em vào chỗ chết, bọn họ tức sùi bọt mép, tức đỏ cả mắt, đã không nén giận nổi nữa rồi. Chỉ cần đại ca ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lao ra, chém chết lũ binh lính cùng hung cực ác kia, khiến bọn chúng biết thế nào là nợ máu phải trả bằng máu!

Đột nhiên lại có một đoàn người cưỡi ngựa lao xuống triền núi, quấy phá kế hoạch của bọn họ.

Vô số đôi mắt đang ẩn giấu trong rừng rậm đã nhìn thấy cảnh vị giám quân đại nhân trẻ tuổi tuấn tú kia đuổi bọn lính đi, cưỡi ngựa phi xuống sông, cứu những người già, phụ nữ và trẻ em kia.

Nhiều năm qua, bọn họ lớn lên ở vùng rừng núi này, vất vả canh tác, chưa thấy việc đời, nào đã có cơ hội gặp được một người có phong tư tiêu sái, khí chất xuất trần đến chừng này!

Vị giám quân đại nhân bừng bừng khí thế kia tới đây để cứu lưu dân dấy!

Trong nháy mắt, đội ngũ mai phục trong rừng rối loạn, những đôi tay đang siết chặt cánh cung run lên, họ đồng loạt nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở nơi cao nhất.

Người đàn ông kia cao lớn, để râu quai nón, trên má có một vết sẹo mới khép lại chưa lâu, đôi mắt sắc bén tựa chim ưng.

Một người chạy tới cạnh người đàn ông, khẽ hỏi: "Đại ca, làm sao bây giờ?"

Người đàn ông cầm cung lên, giương cung cài tên, cơ vai siết chặt, bắp thịt phồng lên, nheo mắt, mũi tên chỉ thẳng
về hướng giám quân mặc mãng bào màu xanh sẫm thêu hoa văn bằng chỉ vàng.

Giám quân đại nhân còn trẻ, tuy cách khá xa nhưng vẫn có thể thấy vẻ ngoài của "y" không tầm thường, tuấn tú vô song. Đặt mình giữa đám dân chúng quần áo tả tơi, trông "y" lại càng nổi bật, dễ thấy vô cùng.

Đầu mũi tên của người đàn ông nhằm thẳng về hướng giám quân, theo dõi cử động của đối phương.

Giám quân đi đi lại lại, trấn an những người dân đã hồn xiêu phách lạc, lệnh cho tùy tùng lấy lương khô và nước sạch ra cho người già và trẻ nhỏ. Có người phụ nữ níu chặt lấy vạt áo bào của "y", quỳ xuống đất khóc òa lên, tùy tùng vội tiến lên định tách người nọ ra, "y" phất tay ngăn cản tùy tùng, kiên nhẫn nghe người phụ nữ khóc lóc kể lể, an ủi người đó mấy câu, mãi tới khi người phụ nữ lấy lại được bình tĩnh mới thôi.

Trong mắt người đàn ông hiện lên một bóng đen khó hiểu.

Người bên cạnh thì thầm: "Đại ca, đám quan binh đó rất đông, người của chúng ta căn bản không biết đánh trận, không phải đối thủ của bọn chúng. Giờ lại có thêm một giám quân nữa, đệ thấy bên cạnh hắn ai cũng là cao thủ cả, chúng ta cứ xông bừa lên không chỉ không gây tổn hại gì cho giám quân kia mà còn có thể bị lộ chỗ nấp, không thể rút về được nữa. Nếu giám quân đã cứu những
người kia, còn có thể quản thúc đám quan binh, không cho bọn chúng giết người bừa bãi nữa thì hay là chúng ta lặng lẽ rút lui đi?"

Người đàn ông không nói gì, mũi tên vẫn hướng thẳng về khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của giám quân.

Hắn không mở miệng, không ai dám hé răng. Trong rừng im phăng phắc, dường như đến tiếng ve ngân cũng đã dừng lại.

Một lát sau, người đàn ông liếm đôi môi khô khốc, từ từ thu cung tên về, trầm giọng nói: "Đi."

Tiếng nói cất lên, mấy trăm cây cung trong bụi cỏ cũng đồng loạt hạ xuống. Tiếng sột soạt khe khẽ vang lên, đám người này lặng lẽ rút lui, không để lại một chút dấu vết nào, tựa như chưa từng tới.

...

Một bà cụ già níu chặt ống tay áo ướt đẫm của Phó Vân Anh, dập đầu với nàng.

"Đại nhân, ngài là Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn..."

Nàng khom lưng đỡ cụ già lên.

"Các ngươi không phải sợ, triều đình sẽ nghĩ cách sắp xếp chỗ ở cho các ngươi. Hoàng thượng quan tâm tới dân chúng ở Kinh Tương, hiểu nỗi khổ của các ngươi nên phái bản quan tới đây để cho các ngươi có đồng ruộng để trồng trọt, có nhà cửa để che mưa che nắng, về sau không cần phải lo lắng hãi hùng, trốn chui trốn lủi nữa."

Môi bà cụ run lên, vẻ mặt như thể không thể tin nổi.

Quan phủ sẽ thực sự không truy cứu bọn họ nữa sao? Bọn họ không sống nổi nữa nên phải trốn khỏi quê nhà. Theo luật pháp, họ sẽ bị bắt về, ép đi lưu đày. Giám quân đại nhân lại nói sẽ cho bọn họ đồng ruộng, để bọn họ được an cư lạc nghiệp, đây có phải là thật không? Hay là bọn họ đã chết rồi, tất thảy những điều này chỉ là một giấc mộng đẹp của bọn họ mà thôi?

Càng lúc càng có nhiều lưu dân tụ tập xung quanh Phó Vân Anh, ngồi dưới đất, ngửa đầu lên nhìn nàng, ánh mắt đầy vẻ sùng bái.

Tiếng địa phương vùng Kinh Tương tương đối giống Hồ Quảng, nàng dùng ngôn ngữ địa phương mà những lưu
dân này có thể nghe hiểu được, chậm rãi nói: "Các ngươi có gì muốn nói đều có thể nói cho bản quan nghe, bản quan sẽ dâng tấu lên triều đình, Hoàng thượng nhất định sẽ có sắp xếp thỏa đáng cho các ngươi."

Tuy mọi người không tin một việc tốt như vậy sẽ rơi xuống đầu mình nhưng cũng không thể kìm nén nổi mong chờ, dỏng tai lên nghe từng câu, từng chữ của nàng, dường như chỉ cần nghe nàng nói thôi, bọn họ đã cảm thấy ấm lòng, con đường phía trước mở rộng ra trước mắt.

Phó Vân Chương xuyên qua đám đông, tới bên cạnh Phó Vân Anh, bảo y sẽ tới nói thay nàng, ghé vào tai nàng nói: "Đi thay quần áo trước đã."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp